Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 656: Chuộc tội
Trong hoàng cung khi lão hoàng đế thở dài một hơi, thì bên này nội thị của Hán vương vội vàng đi vào thư phòng.
"Vương gia." Nội thị vừa hành lễ, vừa nói: "Trong cung truyền ra tin tức, giám chủ Khâm Thiên Giám Chu Viễn Mặc dâng thư nói hung tinh Bắc thượng lần này rơi vào trên người Vương gia."
"Cái gì?" Sắc mặt Triệu Ngạn Tấn tối sầm: "Lập tức đi gọi Đổng Tiếu tới."
Đổng Tiếu vừa gọi đã đến, sau khi nghe xong tin tức này, thì sắc mặt cũng chùng xuống.
"Vương gia còn chưa kịp phế Chu gia, thì Chu gia đã giết tới Vương gia rồi, động tác phía Thái tử nhanh thật."
Triệu Ngạn Tấn hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Bá Nhân, ngươi mau giúp ta nghĩ cách đi."
"Lời của Khâm Thiên Giám, bệ hạ tin tưởng không nghi ngờ." Đổng Tiếu: "Việc này hết cách rồi, Vương gia cứ chờ xem bệ hạ quyết định thế nào thôi."
"Không được." Triệu Ngạn Tấn nện một quyền lên bàn: "Bổn vương không thể ngồi chờ chết, lần đến bắc địa này, ta chắc chắn phải đi."
"Vậy cũng chỉ có một cách." Đổng Tiếu: "Vương gia chứng minh với bệ hạ mình không phải hung tinh, tất cả đều do Chu Viễn Mặc nói hươu nói vượn."
Triệu Ngạn Tấn: "Chứng minh thế nào?"
"Khâm Thiên Giám chỉ có thể trung thành với bệ hạ." Đổng Tiếu: "Tìm ra chứng cứ Chu Viễn Mặc thân thiết với Thái Tôn điện hạ, Thái tử điện hạ, là có thể chứng minh Vương gia không phải hung tinh, hết thảy đều là âm mưu quỷ kế của Cung Đoan Mộc."
"Tuyệt vời!" Triệu Ngạn Tấn kích động đi tới đi lui trong thư phòng.
Hắn chợt khựng lại, nhìn Đổng Tiếu, khóe miệng nhếch lên nụ cười gằn: "Phái người theo dõi Chu Viễn Mặc, thế nào?"
"Còn chưa đủ." Đổng Tiếu: "Vương gia suy nghĩ xem, bệ hạ tháng ba xuất chinh, Chu Viễn Mặc hẳn sẽ đi theo, dọc đường đi Chu Viễn Mặc sẽ âm thầm nói giúp gì cho Thái tử?"
Sát khí trong mắt Triệu Ngạn Tấn, từ từ bốc lên.
......
Ngày hôm sau.
Ngay khi Lý Bất Ngôn đưa tin tức cho trạm dịch Hàn gia, thì Tiểu Bùi gia vọt tới biệt viện giống như một trận gió.
"Yến Tam Hợp, Yến Tam Hợp."
Yến Tam Hợp cả kinh bật dậy khỏi giường, vội vàng khoác áo đi ra khỏi sương phòng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trời rất lạnh, nhưng Bùi Tiếu lại chạy đến đổ mồ hôi.
"Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện. Mấy ngày trước, lúc ta đi chùa miếu kiểm tra danh sách hòa thượng, lão trụ trì có oán trách với ta."
"Oán trách cái gì?"
"Oán trách Bùi đại nhân ta có chuyện tốt không nghĩ tới chùa bọn họ."
Bùi Tiếu vừa nghe thế đã biết trong lời nói có hàm ý, vì thế đã hỏi thêm một câu.
Kết quả lão hòa thượng kia thở dài nói, lần trước người đặt trong quan tài kia, nghiệp chướng nặng nề, hại bọn họ niệm thêm không biết bao nhiêu kinh vãng sanh.
Chuyện đã làm đâu ra đấy, Bùi Tiếu lười nghĩ lại, chỉ cười giả lả cho qua rồi thôi.
Đêm qua không ngủ được, tự nhiên lại nghĩ đến chuyện này.
Càng nghĩ, càng cảm thấy kỳ lạ, cho nên mới sáng sớm chạy đến biệt viện.
Yến Tam Hợp lúc này đã nghe ra kỳ quặc: "Lão hòa thượng làm sao biết người trong quan tài, nghiệp chướng nặng nề?"
"Đúng vậy, làm sao hắn biết?"
"Ngươi không hỏi kỹ ư?"
"Ta..." Tiểu Bùi gia nghẹn họng: "Ta cho rằng Thẩm Đỗ Nhược là bị Thẩm lão thái y đuổi ra khỏi phủ, người bị phụ mẫu đuổi ra khỏi phủ, vậy không phải là nghiệp chướng nặng nề sao, sao có thể nghĩ đến..."
Yến Tam Hợp quyết định rất nhanh: "Chờ ta rửa mặt xong, chúng ta lập tức đến chùa một chuyến."
Tiểu Bùi gia liếc thẳng vào trong phòng: "Lý đại hiệp đâu, sao không thấy nàng ta đâu cả?"
"Đi làm việc giúp ta rồi."
"Sao sáng sớm lại bắt nàng ấy làm việc?" Bùi Tiếu nhíu mày: "Ngươi làm chủ tử cũng thật không có tình người."
Yến Tam Hợp: "..."
"Đi đâu làm việc? Có xa không? Tốt nhất chúng ta nên đợi nàng ấy đến rồi đi chùa."
Bùi Tiếu lẩm bẩm: "Chùa ở tận ngoài thành, hai chúng ta tay trói gà không chặt, lỡ như..."
"Đừng lỡ như, cứ làm theo lời ngươi nói, đợi tập hợp đủ đã." Yến Tam Hợp xoay người vào nhà.
Bùi Tiếu nói với theo bóng lưng nàng: "Ta cũng là vì an toàn của chúng ta thôi."
......
Sau khi Lý Bất Ngôn về, ba người đi thẳng ra ngoài thành.
Buổi trưa vừa qua đã đến chùa.
Trụ trì vừa nghe Bùi đại nhân hỏi chuyện này thì rất kinh ngạc, vội vàng mời tăng nhân phụ trách chuyện này tới.
Người tới là một tiểu hòa thượng trẻ tuổi, dáng vẻ khá thanh tú.
"Ta cũng là nghe người gác đêm nói thôi."
"Người gác đêm?" Tiểu Bùi gia: "Người nào của Thẩm gia? Tên là gì?"
Tiểu hòa thượng lắc đầu: "Không phải người của Thẩm gia, người gác đêm của Thẩm gia, quần áo khoác trên người đều rất sạch sẽ, mấy người kia mặt mũi phong trần, ai nấy đều phơi nắng đến ngăm đen."
"Ta biết rồi." Bùi Tiếu vỗ tay một cái: "Là mấy người đưa quan tài đến kinh thành, ta còn từng gặp một lần, bọn họ cũng đi theo tới nơi này ư?"
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Giữ đủ bảy ngày, mới rời đi."
Thẩm gia đưa rất nhiều bạc, tiểu hòa thượng không dám chậm trễ, ban đêm đưa đồ ăn cho Thẩm gia, sẽ đưa cho mấy người kia một ít.
Con người đều có lòng hiếu kỳ, tiểu hòa thượng nhàn rỗi không có việc gì, lại bắt chuyện với mấy người kia.
Tán gẫu rồi mới biết được, nữ nhi của Thẩm lão thái y này khi còn sống lại là một du y, còn làm một lão cô nương cả đời.
Hắn rất tò mò chuyện này, nên mới đuổi theo mấy người kia hỏi.
Một lão hán thở dài nói: "Chúng ta nào biết vì sao?"
" Thê tử ta cũng từng hỏi, còn không chỉ hỏi một lần, Thẩm lang trung chỉ nói nàng nghiệp chướng nặng nề, làm du y để chuộc tội."
......
Xe ngựa trở về, ngoại trừ yên tĩnh, thì vẫn là yên tĩnh.
Tiểu Bùi gia chịu không nổi, ho khan một tiếng nói: "Yến Tam Hợp, ta cảm thấy không cần hỏi thăm Hạ tài nhân kia nữa, chuyện chắc chắc như đinh đóng cột rồi. Lý đại hiệp, ngươi nói xem?"
Lý Bất Ngôn theo bản năng nhìn Yến Tam Hợp: "Ta cũng cảm thấy thế."
Cái gì gọi là nghiệp chướng nặng nề?
Đó là làm chuyện xấu rất lớn, phạm vào tội rất lớn, chết không có chỗ về.
Làm nội ứng, chôn búp bê vu chú, hại chết mấy trăm mạng người của phủ Thái tử, hại những người đi theo Thái tử, khiến cả nhà hắn đều chết hết.
Đây là nghiệp chướng hàng thật giá thật.
Cũng hèn gì bốn huynh đệ Thẩm phủ đều không chịu để quan tài vào cửa.
Tiểu Bùi gia bĩu môi tặc lưỡi, hối hận: "Sớm biết nàng ấy là người như vậy, ta đã không giúp rồi."
Điều này cũng có thể giải thích, vì sao nàng ấy còn trẻ đã chết tha hương, trong lòng áy náy.
Đáy mắt Lý Bất Ngôn mang chút tức giận.
"Thực ra, nàng ta sống được đến bốn mươi mốt tuổi cũng vô tư lắm rồi đó. Nếu là ta, nửa đêm nằm mơ, những oan hồn kia đều nhập mộng đến đòi mạng ta, thì ta không thể chịu qua ba năm năm năm đâu."
Yến Tam Hợp không nói gì.
Nàng thừa nhận lời nói của Tiểu Bùi gia và Lý Bất Ngôn là không hề sai, nhưng đúng như Bùi thái y nói, y giả nhân từ.
Một người vì có thể hành nghề y, lại không có lương tâm, hại chết nhiều người như vậy, vậy thì đâu tính là đại phu? Nhân từ đi đâu rồi?
Đừng nói làm du y, đến làm người cũng không xứng!
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên xe ngựa dừng lại.
"Yến cô nương, Chu nhị gia tới."
"Chu Viễn Chiêu? Đuổi theo đến đây ư?"
Yến Tam Hợp lập tức vén rèm lên, thò đầu ra ngoài.
Chu Viễn Chiêu cưỡi ngựa tới, khuôn mặt lạnh đến tái nhợt.
"Yến cô nương, ngươi mau đến hầm băng đi, hắn lại khác trước kia rồi."
Yến Tam Hợp còn chưa nói gì, tiểu Bùi gia đằng sau đã vèo một cái ngồi xuống bên cạnh Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn nhìn hắn.
Tiểu Bùi gia da mặt còn dày hơn cả tường thành, mặt không đỏ, tim không run: "Này gọi là di chứng ám ảnh hầm băng."
Lý Bất Ngôn: "Nói cách khác, gọi là sợ!"
Tiểu Bùi gia: "..."