Nàng ấy ngã trên mặt đất.
Hứa Song Uyển đứng ở một bên, nhìn nàng mà không động đậy.
Nàng nghĩ lại, Hoắc quý nữ này xem trọng công danh lợi lộc còn vượt xa lòng nghĩ đến nhi tử.
Vì sao thánh thượng không cho nàng ấy gặp Hoàng thái tôn? Chẳng lẽ nàng không biết?
Người như nàng ấy chắc chắn hiểu rõ. Nàng ấy biết hiện giờ thánh thượng đang có ý đinh gì, biết vì sao thánh thượng kiêng kỵ bản thân và Hoắc gia sau lưng.
Nếu nàng cần nhi tử, còn muốn gặp lại nhi tử thì nàng rời khỏi Đông cung, không tranh, không tranh thay Hoắc gia, tạm thời tránh mũi nhọn trước mặt thánh thượng ở một góc, được mấy năm? Hiện nay nàng ấy mới bao tuổi? Xem như ba, bốn năm không gặp được; lẽ nào ba mươi, năm mươi năm cũng không gặp đươc? Thánh thượng còn có thể tàn nhẫn đến lúc ấy ư?
Nàng ấy không nỡ rời khỏi.
Lại cũng không có phần quyết đoán kia.
Có lẽ là Hoắc gia sau lưng nàng không phần quyết đoán ấy. Thế gia trong kinh mọc lên như rừng, hằng năm mỗi nhà dẫn đầu, chính là đứng đầu, rõ ràng người trong lòng đều ngầm hiểm, mọi việc sẽ chừa lại một đường lui để ngày sau gặp lại. Chỉ có gia tộc Hoắc gia vẫn độc chiếm, vẫn luôn phong quang vô lượng.
Thế gia ngã xuống thì dễ, đứng lên thì khó. Hoắc gia đứng bao nhiêu năm, sau lưng bọn họ từng chèn ép và ức hiếp bao nhiêu người. Bọn hắn không ngã thì thôi, một khi đã đổ thì mọi người đẩy, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không biết có bao nhiêu người bỏ đá xuống giếng đến mức toàn gia đều sụp, không đổ không được.
Hứa Song Uyển hiểu tình cảnh của phế Thái tử phi, cũng bởi hiểu rõ mà nàng không tin một chữ của Hoắc quý nữ nói ra.
Một người mà ngay cả chỗ ở còn chẳng chịu bỏ thì hà cớ gì đòi lấy lại công bằng cho nữ nhân trong thiên hạ?
Cái công đạo này có dễ lấy như vậy không?
Nàng chưa từng nghe nói, vị Thái tử phi này hồi còn chưa gả đã làm gì, đã giúp ai, làm sao đột nhiên lại có lòng giúp người trong thiên hạ?
Hoắc quý nữ nói những lời kia, Hứa Song Uyển nghe vào tai từng chữ, nghe đến cuối cùng thì nàng phát hiện những lời này đều là vị này quý nữ nói cho nàng nghe.
Phế Thái tử phi này trước khi đến tìm nàng thì đã lật cả đáy lên trời về nàng, nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay mới gặp nàng.
Thật là tốn công!
Hứa Song Uyển lẳng lặng nhìn người kia ngã xuống, đầu Hoắc Văn Khanh ngã vào gốc cây hoa đào. Đầu tiên là không nhúc nhích, một lát sau, nàng ấy mới chống đất đứng lên.
Sau khi nàng ấy đứng lên thì hít một thơi thật sâu, hờ hững nhìn Hứa Song Uyển rồi nói: “Là ta thất thố, thứ lỗi.”
Dứt lời, nàng ấy phủi bụi đất dính trên người.
Hứa Song Uyển nhìn nàng kéo váy, lộ ra quần lót trắng noãn bên trong, chỗ đầu gối dường như có ít máu…
Phi lễ chớ nhìn, Hứa Song Uyển chỉ liếc qua rồi hành lễ, nói: “Nếu như không có việc gì, thiếp thân xin cáo từ.”
“Chờ chút.” Hoắc Văn Khanh không đau lòng tự ti như trước; lúc này nàng ấy lạnh lùng đến mức cay nghiệt, lộ ra trong giọng nói: “Ta còn có mấy câu muốn hỏi ngươi.”
“Ngài nói.”
“Được, ngươi có thể xoay người.”
Hứa Song Uyển xoay người sang, phát hiện phế Thái tử phi đã nhổ mấy trâm cài trên đầu xuống, tóc đen buông lơi sau lưng, bị gió xuân thổi bay, khiến nữ tử hào hoa phú quỳ này có thêm mấy phần thanh lịch.
Nàng rất ưa nhìn.
Cũng rất phong tình vạn chủng.
Là ước mơ trước đây của tỷ tỷ nàng, muốn làm quý nữ như vậy.
“Ta muốn hỏi ngươi, ngươi dựa vào cái gì không tin ta?” Hoắc Văn Khanh nhìn nàng: “Hay là nói, ngươi chính là hạng người mua danh chuộc tiếng, ngay từ đầu đã không muốn giúp ta. Ngươi hận ta, vẫn luôn hận Hoắc gia chúng ta đưa thiếp cho trượng phu ngươi, vẫn luôn đợi ngày giẫm lên mặt mũi của ta. Ngươi giúp mấy ni cô trong am, chỉ là ngươi muốn lấy danh tiếng tốt trong lòng người…”
Nàng ấy vừa nói vừa lạnh lùng cười giễu: “Cũng tốt sau này ngươi gả vào nhà tốt, chẳng qua, xem ra, ngươi đạt được rồi, đúng thật là mưu kế hay, tính toán tuyệt vời.”
Nàng ấy nhìn sắc mặt Hứa Song Uyển vẫn bình tĩnh: “Ngươi đã thành công, Uyển Cơ. Hôm nay ngươi lấy chân đạp lên mặt ta, ta cũng chờ ngày ngươi nhất phi trùng thiên, nhìn ngươi đắc ý và vênh vang.”
Hoắc Vân Khanh vừa dứt lời, phất tay áo phủi bụi, hờ hững nói tiếp: “Chẳng qua, ngươi chạy thì chạy, vẫn nên nói rõ với mấy ni cô trong am đi, các nàng xem ngươi như người tốt, cúng bái như đại Bồ Tát đấy.”
Nói xong câu cuối, nàng ấy lạnh lùng nhìn sang Hứa Song Uyển.
Hứa Song Uyển nghe mấy câu của nàng ấy, nói nàng thành một người khác, mới hiểu rõ vì sao trưởng công tử nhà nàng lo lắng nàng không phải là đối thủ của phế Thái tử phi này.
Một chậu nước bẩn giội vào người, tẩy cũng khó sạch.
Đón lấy ánh mắt lạnh như kiếm của phế Thái tử phi, Hứa Song Uyển nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu nàng đã nghe được, lập tức thi lễ rồi quay người đi.
“Ngươi phải biết, lần này ngươi rời đi.” Hoắc Văn Khanh lạnh lùng thốt lên sau lưng nàng: “Sau đó hai chúng ta hoàn toàn là kẻ thù.”
Là kẻ thù chẳng sai, đây cũng là điều mà hiện giờ Hầu phủ đang muốn.
Cước bộ Hứa Song Uyển không ngừng.
“Hứa Song Uyển, về sau tốt nhất là ngươi đừng rơi vào tay ta.” Phế Thái tử phi đã mở miệng.
Hứa Song Uyển đã đi gần tới cánh cửa nhỏ của vườn, lúc đưa tay muốn kéo cửa, lại nghe giọng nói phía sau rất gần: “Không biết, trưởng công tử nhà ngươi có biết dáng vẻ giả tạo này của ngươi không?
Hứa Song Uyển quay đầu, mỉm cười với nàng ấy: “Chàng ấy biết.”
Cũng bởi vì biết nên mới cưới nàng.
Nàng kéo cửa, đi ra ngoài, để phế Thái tử phi ở sau lưng.
Cách đó không xa, người hầu của Hầu phủ đang đợi nàng, còn có sư thái nàng vẫn chưa gặp được.
Tuổi sư thái không quá lớn, mới bốn mươi, bà là đệ tử của lão chủ trì đời trước.
Trước nay Hứa Song Uyển được lão chủ trì yêu thích. Ngài ấy khen nàng là người có tuệ căn, Hứa Song Uyển cũng không biết bản thân có tuệ căn hay không, nhưng nàng được lão chủ trì chỉ bảo nhiều, cũng làm theo lão chủ trì nói. Người sống một đời, làm được chuyện trong khả năng, lúc có năng lực thì giúp một tay, không có năng lực thì tự chăm sóc bản thân, chờ xuân về hoa lại nở.
Hứa Song Uyển vẫn luôn làm như vậy.
Thật ra nàng cũng tiêu bạc, mua mạng vài người rồi sắp xếp ở trong am ni cô nhỏ này. Mỗi tháng nàng tự lấy tiền tháng của mình đưa đến am ni cô để các nàng có củi lửa lương thực, đây chính là toàn bộ năng lực lúc nàng còn ở Hứa phủ. Sau này vào Hầu phủ, nàng chưa từng tới, nhưng vẫn sai Thải Hà đưa ít bạc, châm tuyến, quần áo và đồ dùng hàng ngày, lâu lâu tìm mẫu thêu của bà bà gửi các nàng, để cho mấy nàng trong am ni cô tìm chút việc thêu thùa sinh sống.
Các nàng dựa vào những thứ này, dựa vào bản thân thì có thể sống sót.
Bởi vậy, chờ nàng đến gần chủ trì – Thanh Tâm sư thái, nhìn sư thái cúi mặt không nhìn thẳng vào nàng thì một lúc lâu nàng cũng không lên tiếng.
“Cô nương, về thôi.” Thải Hà dẫn đầu phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi này.
“Thu bạc à?” Hứa Song Uyển nhìn sắc trời một chút, mở miệng nói với sư thái Thanh Tâm, ngữ khí rất nhẹ nhàng.
“Thu rồi.” Thanh Tâm sư thái cúi đầu niệm câu phật hiệu, đáp lời.
“Bao nhiêu?”
“Đầu tiên là một trăm lượng, không đồng ý; về sau cho năm trăm lượng, mọi người đều đồng ý.”
“Ngài thì sao?”
“Ý của mọi người chính là ý tứ của lão ni.” Bà không ngăn các nàng lại thì là bà cũng thu.
“Ngoại trừ ngài, ai đồng ý trước?”
“Thanh Hòa.”
Hứa Song Uyển khẽ gật đầu.
Thanh Hoà, Lưu Tam nương, người nàng từng cứu được rồi đưa vào trong.
“Quấy rầy ngài thanh tu.” Hứa Song Uyển nói.
Thanh Tâm sư thái xem như sư tỷ của nàng, chỉ là nàng chưa từng chính thức bái sư, không trên danh nghĩa nên không thể gọi tiếng sư tỷ. Hứa Song Uyển không biết những người nàng đưa vào rốt cuộc như nào, nàng cũng chưa gặp các nàng được vài lần, còn chưa từng nói chuyện, suốt ngày đối diện chăm sóc các nàng chính là Thanh Tâm sư thái.
“Thí chủ nói quá lời, sắc trời không còn sớm, lão ni đưa ngài đi ra ngoài.”
“Được.”
Am Từ Tâm không rộng, một lát đã ra tới cửa. Thanh Tâm sư thái vẫn luôn cúi đầu đi đường niệm một câu phật hiệu rồi lại rũ mắt nói: “Về sau ngài không nên tới chỗ này nữa, nếu có người sống tìm đến cửa nhà ngài thì ngài cứ để bọn họ đến am Từ Tâm này là được, nơi này có đáp án bọn họ muốn tìm.”
“Hả?” Hứa Song Uyển xoay người nhìn nàng.
Thanh Tâm sư thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, nói: “Vốn dĩ năm đó lão ni nhờ ngài giúp các nàng, lão ni được ân sư toạ hoá chỉ điểm, một lòng muốn giải cứu chúng sinh khỏi biển khổ, nên mới có việc nhận các nàng vào am ni cô, xem như các nàng có duyên phận với am Từ Tâm của bần ni. Nếu như người nhà bọn họ không nghĩ ra thì cứ đến tìm lão ni là được. Bần ni sẽ cho bọn họ một câu trả lời thoả đáng.
“Ừ.” Hứa Song Uyển nghe, nhìn không trung rồi nở nụ cười.
Xem đi, chỉ muốn làm chuyện nhỏ mà đã không dễ dàng như vậy.
Lòng người khó dò.
Giúp người, có một ngày, đúng thời điểm, thời cơ đến thì người ta sẽ cắn lại ngươi một ngụm.
Chỉ là giúp vài người đã không dễ dàng, huống chi là giúp khắp thiên hạ?
Cũng không biết Hoắc Thái tử phi muốn giúp hết nữ tử trong thiên hạ có nghĩ tới điều này không?
“Chúng sinh đều khổ, mỗi người đều có nỗi đau riêng, không phải vì bản thân, chính là vì nhi nữ…” Thanh Tâm sư thái lại cúi đầu niệm một câu phật hiệu rồi mới nói tiếp: “Các nàng không vì bản thân, cũng phải tính toán vì nhi nữ.”
Người kia không phải người tốt lành gì, cả người lộ ra sự ác độc. Thanh Tâm sư thái nhìn nàng ta điều tra rõ ràng về Uyển sư muội thì hoảng sợ, chỉ lo người này nắm được chuyện mưu đồ lớn trước đây mà Uyển sư muội từng làm, trước tiên vơ việc vào người.
“Biết rồi.” Hứa Song Uyển nói xong bèn lên kiệu.
Thải Hà chạy, nhìn Tĩnh Tâm sư thái một lát, muốn nói lại không biết nói gì cho phải. Cuối cùng, nàng ấy hành lễ với sư thái rồi ảm đạm đi theo cỗ kiệu.
Nàng không biết cô nương có đau lòng hay không, nhưng nàng đau.
Hứa Song Uyển trở về, kể cho Tuyên Trọng An chuyện của am ni cô. Ngày mai, chuyện phế Thái tử phi tự mình xuất cung bị tiết lộ ra.
Người tố giác là một cung nhân trong cung, cảm thấy hành tung của phế Thái tử phi rất khả nghi.
Thánh thượng giận dữ, muốn nhốt phế Thái tử phi vào lãnh cung, nhưng bị thái tử lấy lực lượng một người ép xuống, nói phế Thái tử phi tự mình xuất cung là theo ý hắn. Hắn thấy thân thể hoàng tẩu không tốt, nên kêu người mang nàng ra ngoài giải sầu một chút.
Thái tử bị đánh năm mươi trượng, nghe nói gần chết, lúc được khiêng vào Đông cung chỉ còn thở thoi thóp.
Việc này xem như hiểu rõ một nửa. Về sau người trong hậu cung, nếu ai dám tự mình xuất cung, chỉ cần bắt được, không cần hỏi nguyên nhân thì có thể chém thẳng.
Hứa Song Uyển nghe xong, cảm thấy Thái tử thay Hoắc quý nữ chịu tội, cũng không phải việc khó giải thích.
Dù sao, người kia đúng là một nữ tử phong hoa tuyệt đại.
Tối hôm đó, lúc hai người nói xấu, nàng nhắc tới việc này: “Chàng từng gặp phế Thái tử phi đúng không?”
“Làm sao?” Tuyên Trưởng công tử thay mặt thê tử báo thù, hai ngày này tâm trạng rất tốt, nâng cằm nàng lên đùa nghịch: “Có muốn đến trước mặt nàng ta, cho nàng ta xem trước hậu quả là kẻ thù của nàng không?”
Hứa Song Uyển cố nén cười, lườm hắn.
“Chàng cảm thấy dung mạo của nàng ấy như nào?”
“Hả?” Tuyên Thượng thư cảm thấy không rõ mà cúi thấp đầu nhìn nàng: “Dung mạo của nàng ấy như nào?”
“Chàng nói đi thiếp nghe.”
Thiếu phu nhân hỏi rất nghiêm túc, như là tiện thể; Tuyên Trọng An suy nghĩ một chút rồi nói: “Nghe nói là một mỹ nhân.”
“Nghe nói?”
“Là một mỹ nhân.” Tuyên Trọng An đã từng gặp phế Thái tử phi nhiều lần, khẳng định khẽ gật đầu.
“Có thể vì vậy mà Thái tử hận chàng không?”
“Hận, có lẽ?” Tuyên Trọng An gật đầu, lại nói tiếp: “Nhưng trên đời thứ vô dụng nhất chính là hận, chỉ có thể khiến bản thân tổn thương, nàng không cần bận tới hắn.”
“Vậy chàng ra tay được?”
“Cái gì?”
“Lúc ra tay, liệu chàng có người tới người kia là một mỹ nhân không…”
“Uyển Cơ.” Tuyên Trọng An đánh gãy lời nàng, xoay người rồi đặt nàng ở dưới thân: “Đời này vi phu không biết cái gọi là thương hương tiếc ngọc, nàng biết vì sao Tiêu Bảo Lạc ở Lại bộ không hợp với ta không?”
“Vì sao?”
“Năm đó ở Kim Hoài, hắn tổ chức tiệc rượu trong nhà, gọi tới hai nhân tình của hắn trong thanh lâu, nghe nói là hai hoa khôi trấn giữ ở hai cái thanh lâu. Chẳng biết tại sao, các nàng đánh nhau một trận ngay trước mặt ta. Năm đó, ta nhìn các nàng đánh nhau rất thú vị, khi đó kiến thức của vi phu không nhiều, còn không biết nữ nhân đánh nhau, nhất là hoa khôi bắt đầu đánh nhau là bộ dáng gì, nhất thời quên, cứ nhìn mãi…” Tuyên Trọng An nói đến đây bỗng khẽ ho.
“Kết quả thì sao?” Hứa Song Uyển giục hắn.
“Kết quả chính là,” Tuyên Trọng An lại ho khan, mới nín cười rồi nói tiếp: “Vi phu nhìn đến mê mẩn, thầm nghĩ còn có đấu pháp đỡ như vậy, quên cả ngăn cản. Sau đó hai người này phá tướng, phong thái bất nhã bị lộ ra trước mặt mọi người, từ đây Tiêu đại nhân thiếu đi hai hồng nhan tri kỷ. Danh tiếng của hai thanh lâu ấy cũng bị liên luỵ, xem hắn là ôn thần, từ ấy Tiêu đại nhân ít đến mấy nơi tiêu khiển hẳn. Ngày đánh nhau ấy vừa bắt đầu thì hắn nhìn thấy ta chưa từng mỉm cười.”
Hứa Song Uyển lại không cười, suy nghĩ rồi hỏi: “Vì sao các nàng đánh nhau trước mặt chàng?”
Lần này cổ của Tuyên Thượng thư như bị bóp chặt.
Cái gì gọi là nâng đá tự đập chân mình, bây giờ hắn đã hiểu rõ.
“Các nàng đánh nhau trước mặt chàng, là tranh giành tình nhân vì chàng à?” Hứa Song Uyển tò mò nhìn vầng trán cao rộng của hắn: “Tiêu đại nhân giận chàng, không chỉ là phá tướng tri kỷ của hắn, mà còn vì bị người ta xem là ôn thần hả?”
Tuyên Trọng An đang dùng tay chống đỡ cả người, lần này dứt khoát ngã xuống, cả người đều đè trên người nàng.
Hứa Song Uyển suýt nữa bị hắn ép tới mức đau hông.
Thấy hắn trốn mặt hôn loạn lên cổ nàng, không nói lời nào, nàng đang hơi tức giận bỗng tốt tính thuận theo sống lưng của hắn, lẩm bẩm: “Là rất không biết thương hương tiếc ngọc, sao có thể trêu người như vậy?”
Tuyên Trọng An cảm thấy hôm nay không phải là ngày đẹp để trò chuyện, ngẩng đầu lên chặn miệng nàng.