Chủ phòng trọ của tôi họ Viên, là một bác trai tuổi trung niên điềm đạm, sinh sống bằng việc cho thuê nhà. Bác gái là giáo viên tiểu học, ngoại hình trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Hai người có cô con gái Viện Viện đang học lớp mười một, rất gầy rất trắng, vẻ ngoài trầm mặc ít nói, như thể cực kì sợ người lạ, sau khi tôi đến trọ, hiếm khi nói chuyện với tôi, ngoại trừ lúc đến trường, ít thấy cô bé ra ngoài, cũng rất ít khi cười.
Một tuần đầu, tôi mang về những vật dụng gia đình bình thường, sau cùng phòng nhỏ cũng đã có chút hơi người, tuy nhiên cho dù là vậy, mỗi khi đến đêm vẫn vô cùng lạnh.
Mỗi lúc tôi chuyển đồ đạc mới vào phòng, chắc chắn lúc trước sẽ xuất hiện một màn —— Tiểu Cao ân cần giúp tôi thu xếp, bà cụ Trì thì âm dương quái khí than thở một bên. Đầu giường không thể xoay hướng tây, gương không thể đối diện giường, rèm che không được màu đỏ sậm, không được để chậu nước trên bậc cửa... Nói rất nhiều, tôi đều nghe xong rồi quên sạch.
Con chó săn lớn trong sân tên Hổ Tử, là lão Mao nhà số nuôi. Lão Mao hơn năm mươi tuổi, một thân một mình, nghe nói có một cô con gái, nhưng đã xuất ngoại cũng ít khi về nước, có điều sẽ gửi về một khoản tiền không nhỏ tuy không định kỳ. Lão Mao về hưu sớm, bên cạnh chỉ còn một con chó làm bạn, khó tránh tính tình cổ quái, có một lần lão bê chậu nước ra ngoài, vừa vặn tôi đi qua, bắt chuyện với lão, lão chẳng những không để ý tôi, còn cầm chậu hắt nước xuống đất, bắn lên một chiếc giày của tôi, cũng chẳng hề nhướn mày lại quay vào nhà.
Nhà số có hai ông bà lão ở, ông lão họ Mâu, ngày trước dựng quán nhỏ bên đường ở Bắc Kinh làm thợ cắt tóc, chân tay lão không còn nhanh nhẹn, cũng không thường làm, thỉnh thoảng cưỡi con xe ba bánh của mình ra giếng cổ bên ngoài ngõ nhỏ mở quán, không vì kiếm sống, chẳng qua do nhàn rỗi. Trình độ mê tín của bạn già lão Mâu, bà Mâu, không thua gì bà lão Trì, cả ngày cầm tràng hạt, miệng lẩm bẩm, nói gì cũng là dù chuyện nhỏ chúng tôi cũng có thể kéo quỷ đến, sau đó nơm nớp lo sợ cầu xin Phật tổ phù hộ. Hai ông bà lão như thể vắng mặt, chỉ còn một đôi cháu ngoại trong nhà, là hai cô bé sinh đôi rất đáng yêu, đại khái năm nay khoảng bốn, năm tuổi.
Nói đến hai chị em sinh đôi này, cũng làm người khác có cảm giác không thoải mái. Con nít bốn, năm tuổi hầu hết đều ham chơi hoạt bát, nhưng chưa bao giờ tôi thấy hai đứa nhỏ này cười, ngay cả nói cũng hiếm thấy, nét mặt đờ đẫn mà lạnh nhạt, tựa như vết đao khắc lên vật cứng. Tôi nói chuyện với hai đứa, chúng sẽ dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, gương mặt không chút biến sắc, nhìn hồi lâu, tôi cảm giác ánh mắt kia tràn ngập... Tử khí.
Nghe Tiểu Cao nói, chọc ai cũng không được chọc Lý Lan Vận, trừ phi cậu chán sống, nghĩ có chút kích thích. Lý Lan Vận là quả phụ trẻ ở nhà số , khoảng hơn ba mươi tuổi, năm tháng chưa lưu lại nhiều dấu vết trên gương mặt chị, vẫn nhìn ra là một cô gái xinh xắn đáng yêu. Chính là trời sinh cổ họng lớn, bị ai trêu chọc có thể đến nhà người ta ầm ĩ ba ngày ba đêm. Nghe nói trước kia chị không như vậy, chồng và con chị ở tại đây, vài năm trước gặp chuyện ngoài ý muốn, cả chồng lẫn con đều chết, sau đó chị thành ra như này, thậm chí tinh thần có chút thất thường. Chẳng qua ở cùng khu trong hơn một tuần này, coi như chị hòa thuận với tôi, mỗi khi tôi và Tiểu Cao gọi chị Lan, chị đều mỉm cười, nụ cười kia rất đẹp, nhưng có chút thê lương.
Số là tôi và chủ nhà ở chung, số là Tiểu Cao, số chính là bà cụ Trì mù lòa. Nhà cụ nhỏ nhất cả sân, mọi người trong sân đều cảm giác cụ không bình thường, ngày thường chẳng bao giờ lui tới. Trong tứ hợp viện này, chỉ có Tiểu Cao và chủ nhà thì tôi thấy khá bình thường, nhưng có lẽ vì mới chuyển đến nên tôi chưa quen.
Ở lâu sẽ tốt thôi, tôi tự an ủi mình.
Đêm hôm đó chủ nhà ăn lẩu, mời tôi và Tiểu Cao cùng sang. Tôi cất sách vở, giúp dì Thôi rửa rau. Tiểu Cao thoáng lề mề, lúc xuất hiện ở cửa phòng bếp phía sau còn có một cô gái mặt tròn đi theo.
Dì Thôi đã biết cô, cười nói: “A, Tiểu Tưởng tới rồi. Đến giúp dì một tay nào, buổi tối ở lại ăn nhé.”
Cô gái được gọi Tiểu Tưởng kia ngại ngùng cười cười với tôi. Tiểu Cao giới thiệu, đây là bạn gái của tôi, Tương Minh Vi, Vi Vi, đây chính là người anh kể với em Triệu Tiểu Mạt, vừa dọn vào nhà số , đang ôn thi nghiên cứu sinh.
Đang chuyện xã giao, một người đàn ông bước ra từ phòng của bác Viên chủ nhà. Trông thấy tôi, thoảng sửng sốt, xoay người bước ra ngoài.
Chỉ một lần đối diện đơn giản như vậy, trong lòng tôi lại chùng xuống một chút, chẳng hiểu sao. Người đàn ông này, khẳng định tôi chưa từng gặp anh ta, nhưng tất cả lại khiến tôi có cảm giác anh ta rất quen. Thậm chí tôi có thể tưởng tượng ra dáng đi, vẻ mặt của anh ta, toàn bộ động tác và thần thái của anh ta lúc xuất hiện cũng như biến mất ở cổng giống như xác minh sự tưởng tượng của tôi.
“Người vừa nãy ra ngoài là ai vậy?” câu hỏi trong lòng bất tri bất giác buột miệng nói ra.
“A, cháu bảo thầy Trần ấy hả” Dì Thôi mỉm cười, “Gia sư của Viện Viện, Viện Viện học ngữ văn không giỏi lắm, bác mời thầy Trần đến kèm.”
Tôi “À” một tiếng, không hề hỏi tiếp, ngay khi ăn lẩu trong đầu cũng chẳng xóa được bóng hình cao lớn kia.