Editor: [S]hizuka
Beta: Katherine Kim
Cho tới bây giờ, tôi chưa từng thấy Trần Kỳ tức giận như vậy.
Trong ấn tượng thì hắn là một người lúc nào cũng thanh thanh cao cao, không vương bụi trần gian, nét mặt luôn bình tĩnh, giọng điệu khi nói chuyện cũng nhàn nhạt. Lúc này trước mặt tôi hắn cũng chẳng có biểu cảm dữ dội nào, nhưng tôi có thể khẳng định, người đàn ông này đang vô cùng tức giận.
Nhìn đôi chân mày nhíu chặt kia, thực chỉ muốn vuốt phẳng nó, có điều sự lạnh lẽo đến tận xương tủy lộ ra từ trong đôi mắt điên đảo chúng sinh nọ, lại khiến tôi do dự. Thậm chí tôi đã nghĩ, đây mới là ánh mắt mà người nắm quyền sinh quyền sát của vạn vật trên thế gian ở chốn U Minh Địa phủ nên có.
“Trần Kỳ… A!” Tôi ngơ ngác nhìn hắn hồi lâu, vừa định mở miệng đã bị hắn đẩy mạnh một cái, gót chân vấp phải quan tài khiến tôi không đứng vững mà ngã xuống nắp quan tài, lưng bị đau vì va đập. Trần Kỳ tóm hai tay tôi ghì trên nắp quan tài, cơ thể cúi thấp, giam tôi lại trước ngực hắn. Những động tác liên tiếp tạo ra gió làm tắt vài cây nến, những ánh nến vụt tắt phản chiếu trong mắt hắn, hệt như những ngọn lửa lạnh lẽo lóe sáng, nặng trĩu âm khí.
Cho dù ban nãy tôi có nói sai, cũng không cần đối xử với tôi như vậy chứ.
Tôi giãy giụa, nhưng lại bị ép chặt hơn. Tôi bất mãn hừ một tiếng: “Trần Kỳ, anh điên à?”
“Em là của ai?” Trần Kỳ cắn răng hỏi.
“Cái gì của ai…..”
Tay được buông, thay vào đó là cằm tôt bị hắn nắm lấy, gương mặt lạnh băng dường như dán sát vào mặt tôi: “Anh hỏi em, em là người của ai?”
Trong nháy mắt, tôi chợt hiểu ra nguyên nhân khiến hắn tức giận như vậy. Hắn biết tình cảm của Cao Học Huy dành cho tôi, xem ra là đã hiểu lầm, cũng chẳng biết đã trông thấy tôi và Cao Học Huy từ bao giờ, nhưng chắc chắn cái ôm cuối cùng kia chính là lý do. Nghĩ vậy, tôi đột nhiên cảm thấy dở mếu dở cười: “Trần Kỳ, sao anh lại giống như một đứa trẻ vậy. Mau thả em ra!”
Vừa dứt lời, tôi đã bị hắn vung tay ném ngã trên mặt đất, động tác không một chút dịu dàng khiến bả vai và cánh tay tôi đau ê ẩm. Điều này thực sự chọc giận tôi. Đã thế, hắn lại còn ghé sát vào tai thầm thì: “Có biết em là người của ai hay không?”
“Ông đây không phải là người của ai cả!” Tôi giận dữ hét lên. “Ông đây chỉ là người của mình! Buông tay! Khốn kiếp! Con mẹ nó anh buông ra! Anh…” Lời còn chưa nói hết, miệng đã bị một nụ hôn thô bạo chặn kín lại.
Nụ hôn của Trần Kỳ lúc nào cũng như có ma lực, có thể khiến tôi bình tâm trong mọi tình huống.
Trong đầu mơ hồ xẹt qua hình ảnh hôm nào đó, ở trong xe của hắn, tôi cũng bị hắn chọc tức đến nỗi chửi ầm lên, ngay cả nội dung cũng không hề khác biệt: Con mẹ nó buông ngay ông ra!
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy buồn cười.
Lần đầu tiên chân chính yêu một người, cho dù nắm giữ sinh tử hai giới, trải đời ngàn năm, nhưng chẳng biết thẻ hiện tình cảm chút nào. Cách biểu đạt của hắn, dịu dàng không thể che giấu nổi người khác cũng vậy, ham muốn chiếm giữ rồi đa nghi suy tính thiệt hơn cũng thế, thậm chí khi tức giận đến mức mất kiềm chế mà làm tổn thương đến người yêu cũng như này.
Lúc bắt đầu hôn hắn có thể thô bạo, nhưng cuối cùng vẫn quý trọng tôi, trong lúc quấn quýt đầu lưỡi bờ môi đều mang theo sự trìu mến, dù cho cơn giận chưa tiêu tan. Tôi nhắm mắt lại, cánh tay không biết buông ra tự bao giờ liền đặt lên hông hắn, cảm giác từng cúc từng cúc áo sơ mi được cởi bỏ, có chút do dự, cũng có chút ngốc nghếch.
Hơi thở bắt dầu trở nên dồn dập, nhưng tôi không muốn dừng lại. Không lẽ cho dù là hắn cũng không thể thoát khỏi ranh giới sống và chết, cho dù có hô thở, có nhịp tim, có thân nhiệt, vẫn không thể loại bỏ âm khí vong linh bẩm sinh?
Tôi như tê dại từ khi bộ vị yếu ớt nhất trên cơ thể bị hắn nắm giữ, những tiếng thở gấp vô tình bật khỏi miệng. Khi hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, bộ phận vốn đã hơi hơi đứng thẳng càng thêm mẫn cảm, khiến tôi có cảm giác máu toàn thân đang chảy ngược trở lại.
“Trần Kỳ…”
“Bây giờ biết em là người của ai rồi sao?”
“Ông đây… không là của ai cả!”
Kết cục của việc bướng bỉnh là chân trái trần trụi bị hắn nâng lên đặt trên vai. Động tác của hắn đã dịu dàng trở lại, ngón tay thon dài lơ đãng đụng vào bộ vị mẫn cảm giữa hai chân tôi, tay kia vẫn đang khiêu khích ngọc hành đứng thẳng. Khoái cảm tê dại giống như điện giật không ngừng xông tới, khiến tôi không tự chủ mà rên khẽ.
“Em là của ai?”
“Đánh chết… tôi cũng không nói… A…”
Ngón tay đã tra tấn tôi hồi lâu cuối cùng cũng vùi vào trong thân thể, bàn tay đang giam cầm thằng nhỏ đột nhiên hoạt động nhanh hơn, động tác của hắn khiến cơ thể tôi run rẩy, ngã xuống nền nhà. Động tác của hắn chẳng hề ngưng, vừa trấn an tôi bằng những nụ hôn nhỏ vụn, vừa tìm kiếm điểm mẫn cảm trong cơ thể tôi.
Dần dần tôi cảm thấy lực bất tòng tâm, sức lực toàn thân giống như bị thứ gì đó cắn nuốt sạch sẽ, dục vọng trong cơ thể như ngọn lửa bừng cháy, thân thể mỏi mệt vô cùng, hơi thở mỗi lúc một dồn dập, chẳng rõ là rên rỉ chịu đựng, hay do ảnh hưởng từ âm khí quá mức từ hắn. Đến khi ngón tay thứ ba tiến vào thì ngay cả kêu tôi cũng không kêu lên được, thân thể vẫn mẫn cảm như cũ, nơi bị khuếch trương tuy đau đớn nhưng cũng mang theo khoái cảm thật lớn. Tôi cảm giác cơ thể như sắp nổ tung, ý thức dần trở nên mơ hồ, ngay cả gương mặt đỏ ửng của Trần Kỳ cũng nhìn chẳng rõ.
“Khó chịu sao?” Nhận thấy sự khác thường, Trần Kỳ ngừng lại, tôi cũng từ từ tìm về thần trí của mình, chỉ là ôm cổ hắn lắc đầu.
Tôi cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của hắn, thậm chí còn thấy được mồ hôi rịn ra trên trán. Tôi biết, hắn đã nhẫn nại đến cực han, nhưng vẫn cố gắng khắc chế dục vọng chỉ vì sợ thương tổn tôi.
Chốc lát sau, tôi nhẹ giọng thì thầm: “Mau nói cho em biết, em là của ai đi.”
Ngẩn ngơ một hồi, hắn nhanh chóng rút ngón tay ra, ôm tôi xoay người úp sấp trên quan tài. Hai tay tôi bấu lấy nắp quan tài, nhắm chặt hai mắt, cảm giác hắn áp sát sau lưng, chậm rãi đem dục vọng của bản thân vùi vào trong cơ thể.
Có một chút đau, còn có chút lạnh, mặc dù vật trong cơ thể nóng bỏng đến mức có thể khiến tôi tan chảy, nhưng vẫn có khí U Minh lạnh lẽo thẩm thấu. Vì người đàn ông mà tôi yêu, cho dù vĩnh viễn có phải làm một linh hồn không thể luân hồi, tôi cũng cam lòng.
Ngọn nến cuối cùng trong gian phòng cũng tắt phụt. Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối im lìm, chỉ nghe được thở gấp của Trần Kỳ hòa lẫn tiếng rên rỉ vỡ vụn vô thức của tôi. Tiếng rên rỉ dần yếu đi, giống như lần đầu tiên tôi gọi tên hắn. Tri quan rốt cục cũng mất đi tác dụng, những gì cuối cùng tôi còn nhớ là hắn gọi tên tôi, cố gắng tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi. Cảm giác lạnh lẽo hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ấm áp thấm sâu tận hồn phách.
Sau đó, tôi chẳng còn nhớ gì nữa.
“Mạt Mạt… Anh yêu em.”
Thân là một người đàn ông, tôi luôn cho rằng những điều đàn ông nói lúc cao triều đều là nói láo. Nhưng trong trí nhớ, khi Trần Kỳ nói những lời này, khóe miệng tôi vẫn cong lên khe khẽ.