Quỷ Hành Thiên Hạ

quyển 8 chương 37: ba huynh đệ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến thư phòng Bao Chửng thì rất ngạc nhiên. Khô Diệp cau mày ngồi im trên ghế, hai bên là Thiên Tôn và Ân Hầu _ một tả một hữu. Ân Hầu đang uống trà, Thiên Tôn chống cằm nghiên cứu tự ( chữ ) của Khổ Duẫn do Công Tôn cho. Bức tự này là hàng thật đó nha, là do Công Tôn ngẫu nhiên có được. Từ nhỏ hắn đã rất thích thi họa, chưa kể hắn cũng rất có mắt nhìn hàng, nên kiếm được không ít thứ tốt. Lúc này hắn tặng tự của Khổ Duẩn cho Thiên Tôn, xem như bồi tội vì vừa nãy đã lừa hắn, dỗ lão nhân gia vui đến mức mắt cũng híp thành hai cái khe.

Bạch Ngọc Đường thấy vậy, lặng lẽ khiêu mi với Triển Chiêu, ý tứ _ dễ dụ thật!

Triển Chiêu mon men tới cạnh Ân Hầu, nhỏ giọng hỏi: "Sao lại tha Khô Diệp tới đây?"

"Khô Diệp cái gì, không phải ta đã từng nói nói hắn rất quen mắt sao, là do ta từng gặp đại ca hắn." Ân Hầu chỉ chỉ Khô Diệp: "Đại ca hắn gọi Sầm Ly, là một tiểu bằng hữu của ta. Từng uống rượu chung, nhân cách không tệ ."

Triển Chiêu nhíu mày, tâm nói Ân Hầu cũng đã hơn trăm tuổi rồi , đại ca Khô Diệp phải già cỡ nào mới có thể trở thành bạn vong niên của Ân Hầu? Hơn nữa thoạt hình hình như Thiên Tôn cũng nhận thức người nọ.

"Sầm Ly là ai ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Thiên Tôn chỉ vào người: "Đồ đệ của ta."

Tất cả mọi người sửng sốt, lập tức mở to mắt nhìn Thiên Tôn.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: "Rốt cuộc người có bao nhiêu đồ đệ ?"

Thiên Tôn tủm tỉm, thật cẩn thận cuộn tự của Khổ Duẫn lại cất vào hộp gấm, xua tay với Bạch Ngọc Đường : "Ai nha, tiểu tử ngươi ghen cái gì. Dù sao thì người vi sư thích nhất không phải là ngươi sao."

Bạch Ngọc Đường nổi một thân da gà: "Huyết Di Đà cũng là đồ đệ của ngươi, lúc này lại thêm một tên Sầm Ly..."

Thiên Tôn chống cằm nghĩ nghĩ: " À... Kỳ thật, cũng không thể hoàn toàn xem như đồ đệ. Ta còn chưa kịp nhận thì hắn tự dưng hoá điên rồi chết, nếu còn sống thì tốt rồi."

"Điên?" Triển Chiêu khó hiểu.

"Năm đó ta cũng từng gặp qua Sầm Ly." Ân Hầu cầm chén trà: "Khoảng mười mấy, nho nhã lễ độ, lúc nào cũng dẫn theo hai tiểu hài tử, cũng không nhỏ hơn hắn là bao. Đứa đầu tiên là hắn, còn đứa nhỏ nhất thì ta vẫn nhớ tên. Tên rất dễ nhớ, gọi Sầm Kinh." Vừa nói, vừa chỉ Khô Diệp.

Ân Hầu vừa nói xong, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sửng sốt đứng bật dậy: "Sầm Kinh !"

Ân Hầu và Thiên Tôn khó hiểu nhìn hai người _ có cần giật mình cỡ đó không?

Triển Chiêu quay qua nhìn Bạch Ngọc Đường: "Quen tai không ?"

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nan đề quấy nhiễu hai người mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải khai... Hắc y nhân gặp phải ngày đó trong ngôi miếu đổ nát tên là Sầm Kinh ! Đúng rồi, hình như hôm đó Trầm Ngọc Thanh cũng gọi hắn như vậy.

Khô Diệp ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, tựa hồ rất khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn nửa ngày: "Nhìn không giống lắm."

Khô Diệp cúi đầu, cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng chưa chắc biết ta trông như thế nào."

Bạch Ngọc Đường không nói, cũng đúng...

Triển Chiêu nhíu mày, Khô Diệp có vẻ không vui, hơn nữa tựa hồ hắn có chút địch ý với Bạch Ngọc Đường.

"Sầm Kinh, Sầm Ly, vậy tên thật của Khô Diệp là gì ?" Công Tôn hỏi Thiên Tôn.

" Này..." Thiên Tôn chọt chọt Khô Diệp: "Ngươi tên gì ?" (TK: Tôn Tôn người có thể đừng dễ thương như thế được ko ??? yêu thế lăn lộn )

Khô Diệp trầm mặc không lên tiếng.

Ân Hầu nghĩ nghĩ: "Sầm Vô ?"

Mắt Khô Diệp hơi giật giật, nhưng vẫn không nói lời nào.

"Đừng (vô) biệt (kinh) ly sao ?" Triệu Phổ niệm niệm, cảm thấy rất thuận, cũng không biết trên người ba huynh đệ này có manh mối gì. (ngoại trừ Sâm Kinh thì cái tên kia là ta do đoán thôi. Ai bik thì nhắc nhé. Ta sẽ sửa lại)

"Sầm Ly là kỳ tài trăm năm có một." Thiên Tôn thấp giọng nói: "Hắn có một đôi mắt đặc biệt, là truyền nhân Quỷ hồ duy nhất của Sầm gia."

"Quỷ hồ Sầm gia ?" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày _ trên giang hồ có cái tên này sao ?

Đang lúc mọi người khó hiểu thì Công Tôn lại như nhớ ra cái gì: "A ! Ta từng nhìn thấy ghi chép về vu sư Quỷ hồ Sầm gia trong sách !"

"Quỷ hồ Sầm gia là một gia tộc được quân chủ tiền triều thập phần tôn sùng." Bao Chửng thấp giọng nói: "Sầm gia giỏi về tiên đoán đo lường, nghe nói còn có thể dùng pháp thuật, tiền triều Sài thị rất tín nhiệm các vị đương gia trong Sầm gia. Sở dĩ gọi là Quỷ hồ là vì mỗi đại đương gia của Sầm gia đều có một đôi mắt trong đêm có thể phát ra ánh sáng màu lục, hơn nữa khuôn mặt thon dài, bọn họ còn từng bị cho là hồ yêu chuyển thế. Sầm gia từng hưởng qua tất cả vinh quang, nhưng pháp thuật quá cao cường nên không thể không khiến người khác hoài nghi bọn họ chính là yêu hồ chuyển thế. Sau khi Sài thị diệt tộc, tiên đế bắt đầu tàn sát người trong Sầm gia. Đầu tiên là dùng hoả hình (thiêu sống) các vị đương gia của Sài gia, sau đó truy giết thân hữu Sầm gia, lúc ấy tất cả những ai mang họ Sầm đều thay tên đổi họ để tránh gây hoạ sát thân."

"Vậy bọn Sầm Ly, Sầm Kinh chính là hậu nhân Sầm gia?" Bạch Ngọc Đường khó hiểu: "Nhưng chuyện này đã xảy ra cách đây cả trăm năm, vì sao trên đời vẫn còn người mắt xanh ?"

Ân Hầu liếc Thiên Tôn.

Thiên Tôn thở dài: "Lục mâu không bẩm sinh mà là truyền lại."

Mọi người kinh ngạc.

"Nói cho chính xác thì đó là thừa kế ." Thiên Tôn nhìn Khô Diệp: "Mỗi khi nhất đại đương gia chết thì một trong số những đại đương gia được đề cử tiếp theo sẽ có một người có đôi mắt xanh lục, cũng có được nhiếp hồn thuật. Cứ vậy, một đời một đời tiếp diễn... Đương nhiên , cũng chỉ là truyền thuyết."

"Sầm Ly từng có đôi mắt này." Thiên Tôn nói: "Năm đó hắn truy đuổi ráo riết, mang theo hai đệ đệ trốn đông trốn tây, ta trùng hợp cứu được ba người bọn họ. Sau đó ta đem bọn họ giấu trong sơn cốc sau núi Thiên Sơn, cũng tiện tay dạy cho Sầm Ly một ít công phu."

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, còn có chuyện như vậy... nhưng nếu vậy Khô Diệp phải nhớ mặt Thiên Tôn mới đúng ?

Thiên Tôn nhìn nhìn Khô Diệp: "Ngươi không nhớ cũng là chuyện bình thường ."

"Vì sao ?" Triển Chiêu thắc mắc.

"Bọn họ vẫn chỉ là tiểu hài tử, Sầm Ly sợ bọn họ cả ngày trốn đông trốn tây cực khổ nên đã sử dụng nhiếp hồn thuật, làm cho bọn họ nghĩ mình chỉ đang ở trong đại viện chơi trốn tìm. Hắn nói là lỡ không may đột nhiên bị giết cũng để bọn họ chết không thống khổ." Thiên Tôn nâng cằm: "Ai, đáng tiếc, một hảo hài nhi."

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau _ là một hảo đại ca, bất quá...

"Người mắt xanh vừa rồi... là Sầm Kinh ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Không phải."

Lúc này, Khô Diệp đột nhiên mở miệng.

Mọi người nhìn hắn, thừa nhận thật hả ?

"Trên mặt Sầm Kinh không có hình xăm, sao trên mặt ngươi lại có hình xăm?" Bạch Ngọc Đường nhìn nữa khuôn mặt bị che của Khô Diệp: "Còn có, vì sao năm đó ngươi giết cả nhà tiêu cục Quách thị? Lúc này lại vì cái gì mà phò trợ Triệu Tông ?"

Khô Diệp chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường: "Vì sao ngươi không bị nhiếp hồn thuật ảnh hưởng?"

Bạch Ngọc Đường không nói gì, chính hắn cũng rất muốn biết.

Mà Thiên Tôn cùng Ân Hầu thì sửng sốt... trong mắt Thiên Tôn hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức nhìn chằm chằm đồ đệ nhà mình.

"Không ai có thể thoát mới đúng, vì sao chứ ?" Khô Diệp tựa hồ rất khó hiểu.

Đang nghĩ, Triển Chiêu đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi, vì sao lại giết cả nhà Quách thị, còn có... vì sao đi theo Triệu Tông."

Khô Diệp còn chưa kịp mở miệng, Ân Hầu cùng Thiên Tôn đồng thời nhìn về phía cửa sổ. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng cảm giác được _ có người.

Chỉ nghe một thanh âm cợt nhả truyền đến: "Đừng hỏi hắn, hỏi ta đi, hắn không nhớ nhiều bằng ta đâu."

Triệu Phổ đang đứng gần cửa mở cửa ra, trong viện xuất hiện một hắc y nhân. Người này vóc dáng cao gầy, tóc ngắn cũn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái liền nhận ra _ chính là hắc y nhân ngày ấy trong ngôi miếu đổ nát nọ - Sầm Kinh.

Sầm Kinh nhảy vào sân, đám Tử ảnh cũng chạy đến. Vừa rồi bọn họ cố ý để hắn tiến vào. Chung quanh Khai Phong phủ kín không một kẽ hở, Sầm Kinh có thể dễ dàng tiến vào hoàn toàn là do nhóm ảnh vệ cảm thấy để người này vào tốt hơn.

Đi theo Sầm Kinh còn có vài hắc y nhân, tựa hồ đang bảo hộ hắn. Sầm Kinh khoát tay chặn lại, ý bảo lui đi, sau đó ung dung đi đến trước mặt Thiên Tôn và Ân Hầu rồi quỳ xuống hành lễ: "Thiên Tôn, Ân Hầu, nhiều năm không gặp, nhị lão vẫn khỏe chứ ?"

Thiên Tôn gật đầu, Ân Hầu cũng âm thầm đánh giá hắn một chút. Quả thật là đứa nhỏ nhất bên cạnh Sầm Ly, không thích gần người, còn nhỏ mà đã âm trầm _ Sầm Kinh

Triển Chiêu nhẹ nhàng đụng Bạch Ngọc Đường một cái, ý bảo hắn _ nhìn coi !

Bạch Ngọc Đường đã để ý từ sớm, Triển Chiêu bảo hắn nhìn mắt Sầm Kinh _ tuy bị ánh đèn trong phòng làm mờ, nhưng vẫn có thể thấy được, song đồng của Sầm Kinh... màu lục, trong suốt sáng rực... Ánh sáng khiến mắt hắn nhìn rất bình thường, nếu không chú ý thì thật sự không nhận ra !

Cái gọi là không sợ không nhìn thật, chỉ sợ thấy rồi thì không phải. Nhìn mắt hắn, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt xanh này và người mắt xanh bọn họ nhìn thấy lúc trước ... tựa hồ là có điểm bất đồng.

"Nhìn rõ chưa ?" Sầm Kinh nhìn Triển Chiêu, mỉm cười: "Ngươi hẳn là rất quen thuộc."

Triển Chiêu ngây người, sau đó nhíu mày.

Đúng vậy, hắn từng nhìn thấy đôi mắt này vài lần, nhưng lần ở trong đại lao cùng Tiểu Tứ Tử thì lại sinh ra một loại cảm giác hư ảo, hơn nữa sau đó cũng không khó chịu, chẳng lẽ...

"Là ngươi ?" Triển Chiêu kinh ngạc, mình đột nhiên mất đi ý thức là do Sầm Kinh .

" Ừ." Sầm Kinh gật đầu, thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường nháy mắt lạnh xuống vội xua tay: "Ta cũng không có chạm vào hắn với tiểu tử béo kia, ta chỉ tới dẫn Bát Vương gia đi thôi. Nói cách khác, chuyện đêm đó Bát Vương gia muốn giết Triển Chiêu rồi tự sát đều là thật."

Ân Hầu hơi khó hiểu, hỏi: "Chuyện đó xảy ra khi đó ? Ở đâu ?"

Mọi người ăn ý ngậm miệng nhảy qua đoạn này, tránh cho Ân Hầu phát hiện Triển Chiêu từng bị giải bắt giam, nếu mà lộ là coi như tiêu .

"Nói vậy..." Triệu Phổ nhanh chóng chuyển chủ đề: "Có hai người có mắt lại biết nhiếp hồn thuật?"

"Sầm gia có hai truyền nhân ?" Triển Chiêu hỏi.

"Truyền nhân Sầm gia không thể có hai." Sầm Kinh hạ giọng: "Một người... là giả ."

"Giả?" Bao Chửng cảm thấy kỳ quái: "Không phải nói nhất định phải có thiên phú dị bẩm sao, sao có thể giả được ?"

"Thì cũng giống cái gọi là Ma yểm loạn hoàng thành." Sầm Kinh cười lạnh một tiếng: "Đại nhân cũng biết, vì sao năm đó tiên đế phải diệt Sầm gia ?"

"Bởi vì dị năng này sao ?" Bao Chửng hỏi.

"Tiên đế rất khôn khéo, Sầm gia cũng chưa từng nói sẽ trung thành đến chết với Sài thị, chỉ nguyện trung thành với Đại Tống, nguyên bản chúng ta vẫn định ở lại." Sầm Kinh nhíu mày: "Chỉ là đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra một tên mắt xanh đâm ngang làm rối loạn thế cục ! Hắn khiến cho hoàng cung khói bụi mịt mù tử thương vô số, vì thế chúng ta cũng bị cho là yêu tộc, chịu khổ diệt môn. Đại ca và chúng ta đều mồ côi từ trong bụng mẹ, từ nhỏ đã theo tộc nhân tránh né sự truy sát, dần dần gia nhân đều chết sạch. Chỉ còn đại ca mang theo chúng ta trốn đông trốn tây, nhưng vẫn bị đuổi giết... Cuối cùng nếu không phải Thiên Tôn hảo tâm thu lưu, chắc đã bị bắt lại, móc mắt làm vật thí nghiệm ."

Mọi người nghe xong đều nhíu mày.

"Nói vậy, người muốn bắt các ngươi nhóm không phải hoàng thất mà là kẻ mắt xanh giả kia?" Triển Chiêu hồi tưởng lại lúc gặp vị đại thiếu gia nọ, nhịn không được hỏi: "Vậy rốt cuộc đại thiếu gia là người nào?"

Sầm Kinh lắc đầu: "Chỉ một người biết."

"Triệu Tông ?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mọi người cũng nhíu mày _ vậy nên Khô Diệp mới ở lại làm nằm vùng cạnh Triệu Tông?

"Năm đó ngươi hỏi Tiểu Tứ Tử, báo thù và báo ân cái nào quan trọng hơn... Ngươi muốn tìm kẻ mắt xanh đó để báo thù?" Triển Chiêu hỏi Khô Diệp.

Khô Diệp nhíu mày nhìn Triển Chiêu, vẻ mặt có chút phức tạp, rồi quay đầu không thèm nhìn nữa.

Triển Chiêu tâm nói sao Khô Diệp lại cổ quái như vậy, cứ như có cừu oán gì với hắn á.

Ân Hầu thấy hết, khẽ thiêu mi, bĩu môi với Triển Chiêu, ý bảo _ nhìn Ngọc Đường của ngươi kìa.

Triển Chiêu đảo mắt nhìn qua, Bạch Ngọc Đường đang cầm chén trà ngẩn người suy nghĩ, lại nhìn Khô Diệp... tầm mắt hắn cũng trùng hợp rơi xuống trên người Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu bĩu môi _ con chuột trêu hoa ghẹo nguyệt !

Bạch Ngọc Đường liền cảm thấy rùng mình, ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu. Hắn thấy con mèo đó đang híp mắt lườm mình có vẻ cực kì bất mãn.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu _ lại sao nữa rồi?

"Vì báo thù mà làm hại người khác?" Bao Chửng nhìn Khô Diệp: "Dù là vậy cũng không thể tha thứ."

Khô Diệp ung dung nói: "Ta không cần tha thứ, cũng không cần được chết tử tế, dù gì cũng chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi."

Mọi người nhìn hắn, người này tuổi còn trẻ nhưng tính cách tối tăm ngoan lệ, rất khó nhìn thấu tâm tư.

Khô Diệp nói xong, đứng lên: "Ta còn muốn quay lại chỗ Triệu Tông."

Mọi người nhìn Bao Chửng, như thể trưng cầu ý kiến _ lưu lại hay...

Bao Chửng cũng có chút khó xử, để Khô Diệp lưu lại bên người Triệu Tông là cơ hội tốt nhất để tìm được vị "Đại thiếu gia" kia, nếu giữ hắn lại thì không khác gì thất bại trong gang tấc.

Vì thế, mọi người không ngăn cản, Khô Diệp cũng không dừng lại, bước ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn bộ dáng hắn đi ra ngoài, đều có chút khó hiểu. Nếu nói trải qua đại nạn mà tính cách trở nên quái dị thì cũng có thể hiểu được, nhưng Khô Diệp tựa hồ còn đang giấu giếm cái gì đó. Vì báo thù không tiếc diệt môn Quách thị tiêu cục, chưa kể hắn còn từng làm sát thủ từng giết chết vô số người giang hồ... phần lớn đều là người vô tội ! Vì sao hắn lại độc ác như vậy ?

"Các ngươi không nên trách hắn." Sầm Kinh thấp giọng nói: "Đôi khi mạng người chỉ mỏng như tờ giấy, thiên phú dị bẩm so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, bình bình đạm đạm là thứ rất khó để cầu."

Mọi người nhíu mày không nói, chuyện cũ tựa khói, khó có thể truy cứu mà cũng không muốn truy cứu. Vô luận đã xảy ra cái gì cũng nhất định vô cùng thê thảm nên hắn mới oán độc như vậy. Trước mắt phải bắt cho được hung phạm, ngăn cản hoạ loạn mới là là việc cấp bách.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường: "Ngọc Đường, về cái tiểu lâu kia..."

"Đúng rồi." Bạch Ngọc Đường gật đầu, lúc này hắn nhớ ra chuyện chưa giải thích xong cho Triển Chiêu.

"Tiểu lâu gì?" Bao Chửng khó hiểu.

"Tiểu lâu trong phủ Bát Vương gia..." Bạch Ngọc Đường mở miệng: "Gọi là Vụ lâu."

Tất cả mọi người chưa từng nghe qua: "Vụ lâu?"

"Hồi nhỏ ta từng xem qua bản vẽ này, Ngũ di nói với ta...." Bạch Ngọc Đường lấy bản vẽ ra trải lên bàn, cho bọn Bao Chửng Triệu Phổ xem.

"Tòa lâu là một cơ quan rất lợi hại, từ trước tới nay cũng không ai đủ sức làm ra." Bạch Ngọc Đường nói tiếp: "Nếu toà tiểu lâu trong phủ Bát vương không phải giả vờ giả mà là đã hoàn thành, vậy Khai Phong phủ chắc chắn sẽ biến thành luyện ngục nhân gian."

Bao Chửng rùng mình, ông mất ngủ nhiều ngày, lúc nào cũng có dự cảm bất hảo, chẳng lẽ... là thật ?

...

Khô Diệp cúi đầu bước nhanh ra ngoài. Vừa mới đi qua cửa hiên, một bóng dáng nho nhỏ chạy tới, "Oành" một tiếng.

Khô Diệp sửng sốt, theo bản năng vươn tay đỡ lấy tiểu oa nhi xui xẻo vừa đụng vào mình.

Một cái rổ rơi xuống đất, cam bên trong rơi ra, tròn vo vàng óng.

"Ai nha."

Người đụng vào Khô Diệp đúng là Tiểu Tứ Tử. Vừa rồi bé ở sau viện nói chuyện phiếm với Tiêu Lương Tiêu Thụy, hôm nay bọn Tiểu Ngọc mua cam, rất ngọt, bé nghĩ lấy vài quả đem tới cho mọi người nếm thử. Hơn nữa Tiêu Lương Tiêu Thụy tựa hồ cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, nên một mình bé chạy đi .

Đụng phải một người, bé thấy quần màu đen liền nghĩ chắc đụng vào Hắc ảnh rồi. Bé vừa xoa trán vừa nhặt cam, còn nói chuyện với Hắc ảnh: "Hắc hắc, ăn cơm chưa ?"

Một bàn tay đưa qua, giúp bé nhặt cam lên bỏ vào rổ. Tiểu Tứ Tử cầm một quả cam ngẩng mặt: "Ăn cam không ?"

Nhưng vừa ngẩng mặt bé liền ngẩn người...

Khô Diệp nhìn Tiểu Tứ Tử cầm cam kinh ngạc nhìn mình. Hắn cũng không nói gì, xoay mặt đi tiếp.

Tiểu Tứ Tử cầm quả cam nhìn hắn đi ra ngoài, không hiểu sao cảm thấy người này hảo tịch mịch giống như lúc bé thấy hắn từ nhiều năm trước vậy, tựa như một con chó lớn bị người ta vứt bỏ.

"Này!"

Khô Diệp quay lại, một quả cam bay tới hắn vội tiếp lấy.

Tiểu Tứ Tử ôm rổ nhìn hắn một cái, thầm thì: "Cam rất ngọt, cho ngươi."

Khô Diệp hơi sửng sốt. Tiểu Tứ Tử phồng má, chính bé cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, hắn là người xấu đó. Bất quá bé cũng không quan tâm, vẫy tay với Khô Diệp rồi xoay người chạy vào trong viện.

Khô Diệp cầm quả cam đứng ở cửa nhìn Tiểu Tứ Tử chạy đi, cúi đầu, cất quả cam vào lòng sau đó bước khỏi đại môn Khai Phong phủ, hoà mình vào con đường hắc ám.

-

Chuongco: nha~ em biết Diệp ca hok phải ng xấu mà lăn lăn

Xì poi (bậy) : nghe đồn ổng có 'gian tình' với Hạo ca :">~~~~~

Trangki : Vâng ko xấu, nhưng bao người chết dưới tay chú ấy cũng ít người xấu lắm :v nha cái gì mà nha, dạo này lười lắm ấy đạp đạp

Chuongco: đạp lại có mà anh lười ý. Em làm xong rồi . trùm chăn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio