Sáng sớm ngày thứ hai, Cổ Trần và Lữ Bình đến địa chỉ hẹn đúng giờ. Chỉ khi đến đây, họ mới phát hiện nơi này là một công viên nhỏ.
Vài lão già luyện Thái Cực Quyền, trẻ con thì thay nhau đùa giỡn, đây hiển nhiên là một khung cảnh yên bình, tĩnh lặng. Ai có thể ngờ hai gã đang ngồi trên ghế đá đánh cờ vua lại chính là ma quỷ đến từ địa ngục.
"Bọn ta đã đến theo lời hẹn." Lữ Bình tỏ ra vô cùng nghiêm túc, bởi vì thực lực của hai người trước mắt đã hoàn toàn vượt qua khỏi tầm nhận thức của hắn...
Vincent buông quân cờ: "À, xin chào. Ngươi là Huyết Liệm Lữ Bình phải không? Kính đã lâu! Kính đã lâu!"
Tuy hắn nói vậy nhưng trong giọng không hề có ý "kính đã lâu".
Cổ Trần hỏi thẳng vào vấn đề: "Các ngươi là ai? Mục đích là gì?"
Tiếng cười quái đản truyền đến, Woody đẩy kính mắt đáp: "Tên hắn là Vincent, ta là Woody. Bọn ta đến từ địa ngục, là sứ giả của Satan và cũng là ma quỷ Thánh kinh nhắc đến, hoặc có thể nói là ác ma. Các ngươi tin hay không cũng không quan trọng. Bọn ta không tiện tiết lộ quá nhiều chuyện của địa ngục cho người bình thường, chờ đến khi các ngươi qua đời tự nhiên sẽ biết rõ.
Lần này, bọn ta đến đây để chấp hành một nhiệm vụ, tìm các ngươi vì cần trợ giúp của các ngươi."
Cổ Trần cười nói: "Nhiệm vụ gì? Tạm thời ta tin lời các ngươi nói là thật. Nhưng ma quỷ có nhiệm vụ gì chứ? Không phải là tàn sát hàng loạt dân chúng hoặc thống trị thành phố này chứ?"
Woody vẫn cười quái đản như trước: "Ê hê hê... Xem ra người anh em này có thành kiến rất sâu với người đến từ địa ngục như bọn ta."
Cổ Trần ngậm điếu thuốc trong miệng: "Từng nghe hai người bạn nước Mỹ nhắc đến việc làm của ác ma, điều đó khiến ta vô cùng ấn tượng..."
"Ê hê hê... Cho nên mới nói phàm nhân vẫn luôn vô tri. Người đừng nên đánh đồng bọn ta với những tạp chủng sợ nước thánh và ánh sáng mặt trời."
Cổ Trần ra vẻ ta đây không quan tâm: "Có gì khác nhau sao?"
Ở một bên, Vincent nói: "Ta không thể nói cho các ngươi biết mọi chi tiết. Cho một ví dụ đơn giản, địa ngục và thiên đường giống như hai công ty con dưới trướng một xí nghiệp lớn với chủ tịch là Thượng Đế. Hai công ty này có nhiệm vụ và phạm vi quản hạt riêng biệt, hơn nữa đôi khi sẽ nảy sinh xung đột.
Nơi nào cũng có cặn bã, ở đây là một số ác ma cấp thấp chạy xuống nhân gian ăn máu thịt con người. Những thứ tạp chủng kể trên chính là đối tượng truy bắt chung của bọn ta và thiên đường."
Lữ Bình vẫn đề phòng: "Vậy ra các ngươi muốn nói mình là người tốt?"
Vincent cười lạnh rồi nói: "Ha ha... Người tốt gì chứ? Vấn đề chính nghĩa và tà ác chẳng qua chỉ là ảo giác eo hẹp của người bình thường mà thôi. Bọn ta không cần bất cứ kẻ nào thấu hiểu và cảm thông. Bọn ta chỉ cố gắng làm tốt bổn phận trong thời gian dài dằng dặc của sinh mệnh, từ đó tìm kiếm một ít niềm vui."
Cổ Trần nói: "Vậy tại sao phải hợp tác với bọn ta?"
Vincent thở dài, không trả lời câu hỏi ngay: "Này cô bé, nội dung sau này ngươi đừng nghe nữa. Đi đi!"
Thủy Ánh Dao đi ra khỏi rừng cây bên cạnh: "Tại sao? Nếu các ngươi có thành ý hợp tác với người săn quỷ thì tại sao chỉ có mình ta phải tránh đi?"
"Ê hê hê... Tất nhiên bọn ta có lý do hẳn hoi. Căn cứ theo phân tích của ta, nếu để ngươi tham dự thì kế hoạch sẽ chuyển biến xấu, đồng thời khả năng thất bại sẽ vọt lên hơn %, đây là số liệu ta không hề muốn nhìn thấy."
Cổ Trần nghe câu này, lập tức hiểu mấy gã muốn "hợp tác" chuyện gì. Hắn bước đến nói hai câu bên tai Lữ Bình. Lữ Bình bừng tỉnh, liền nói: "À ừm... Tiểu Thủy à, bọn ta rất an toàn. Ngươi không cần lo lắng, mau về đi."
Thủy Ánh Dao thấy người phe mình cũng muốn đuổi mình, lại chẳng biết trong hồ lô bán thuốc gì, đành phải bỏ đi trong buồn bực.
Đợi nàng đi xa, Woody nói tiếp: "Ê hê hê... Ngươi là Cổ Trần phải không? Coi bộ ngươi là một gã rất thú vị... Chi bằng chúng ta hãy bỏ chút thời gian ra ngoài uống trà và nói chuyện phiếm. Ngươi thấy thế nào?"
Cổ Trần trợn mắt: "Ta không có đam mê như ngươi..."
Vincent ngắt lời: "Yên tâm đi, thật ra Woody có bạn gái đấy... Trở lại chuyện chính, ta nghĩ ngươi đã đoán được chuyện này có liên quan đến Phó Định An."
Lữ Bình hỏi: "Các ngươi có tin tức của hắn sao?"
"Bọn ta chẳng biết hắn đang ở đâu nhưng bọn ta biết hắn đang làm gì. Đó là một hành động vô cùng nguy hiểm, đồng thời cũng chính là nhiệm vụ ta muốn ngăn cản. Theo tình hình trước mắt, mục đích của chúng ta đều như nhau nên hợp tác sẽ có lợi."
Cổ Trần hút xong điếu thuốc, lại đốt một điếu khác: "Vậy kế hoạch của Phó Định An là gì?"
Vincent nói: "Đầu tiên, ta phải giải thích một khái niệm về "kẻ cắn nuốt thời gian".
Cho đến bây giờ, các ngươi vẫn không biết có một đám người như vậy, hoặc nói không biết sự tồn tại của họ, đó là vì bề ngoài của những người này không khác con người. Họ sinh sống bình thường bên người các ngươi, có lẽ là một người bạn bình thường cùng học trung học, có lẽ là một hàng xóm từng ở vài năm bên cạnh ngươi, thậm chí là một ông lão đang luyện Thái Cực Quyền bên kia.
Bọn họ đều ăn cơm ngủ nghỉ như con người, nhưng họ có một sở thích nho nhỏ là cắn nuốt thời gian. Khá giống quỷ hút máu, bản năng của họ không hề có giới hạn."
Cổ Trần ngắt lời: "Trong không gian đa chiều, có thể nói thời gian chỉ là ảo giác của nhân loại. Nếu không gian biến đổi khác nhau về lượng thì thời gian không thể nhìn thấy, sờ không thấu, nếm không được. Theo một góc độ nào đó, thứ này hoàn toàn không tồn tại. Thế cắn nuốt bằng cách nào?"
Vincent tiếp tục nói: "Thật ra bất cứ thứ gì cũng có thể bị can thiệp, kể cả thời gian. Chỉ những thứ có tính chất riêng biệt và những thứ không thể thay đổi khó can thiệp hơn mà thôi. Cho một ví dụ đơn giản, đôi khi các ngươi sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng. Chẳng hạn như ngươi ngồi ngẩn người trong quán cà phê cho đến khi giật mình tỉnh lại, ngươi cảm thấy chỉ mới nửa giờ nhưng khi xem đồng hồ lại thấy đã trôi qua hơn hai giờ.
Đó là những việc kẻ cắn nuốt thời gian thường làm. Trời sinh bọn họ có năng lực cắn nuốt thời gian, có thể biến thời gian trong một phạm vi nhất định thành năng lực của bản thân, cho nên tuổi thọ của họ là vô hạn.
Vì chạm đến lĩnh vực chỉ có thần mới được nắm giữ nên kẻ cắn nuốt thời gian ít khi xuất hiện. Họ vốn là một chủng tộc vô cùng lương thiện. Nhờ thiên tính, họ ngẫu nhiên cắn nuốt một ít thời gian đủ để người khác không chú ý, thậm chí có lúc thế giới cần loại người như vậy.
Nhưng lần này, bọn họ đã làm hơi quá. Tất cả kẻ cắn nuốt thời gian trong thành phố này hoạt động theo quy mô lớn nhiều lần. Một khi tình huống này cứ tiếp diễn, e rằng đêm giao thừa sẽ là lúc kẻ cắn nuốt thời gian hoạt động mạnh nhất, rồi thì thành phố này sẽ xuất hiện tình trạng đứt gãy thời không và tự cô lập với thế giới bên ngoài. Đến lúc đó, những ai ra thành phố đều sẽ chết già ngay lập tức."
Nghe xong, Cổ Trần rít một hơi thuốc thật sâu: "Ý ngươi muốn nói Phó Định An đang giở trò quỷ?"
Vincent chưa trả lời, Lữ Bình đã kích động đến mức đứng bật dậy: "Không sai đâu, năng lực của Phó Định An có quan hệ với thời gian, chắc chắn là hắn!"
Dưới lớp kính phản quang, cặp mắt híp của Woody mở thật lớn. Khí thế đáng sợ đến mức đủ làm người khác hít thở không thông lập tức lan tràn: "Ê hê hê... Thì ra là thế, thì ra cái chết của Phó Định An là ý chỉ của thần.... Hừ! Cuối cùng chúng ta chỉ là quân cờ mà thôi..."