Dịch và biên tập: No_dancex
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
"Bốn người đều chết hết trong một đêm, khoảng cách so với thời điểm tử vong không quá bốn tiếng đồng hồ.”
Vừa nói, Miêu Gia vừa đưa một miếng gà vào trong miệng. Thịt gà vỏ giòn thịt ngon, tay nghề của gã đầu bếp làm nên bàn ăn này quả là không tệ một chút nào. Nhìn theo sắc mặt thì thấy hắn ta đang hưởng thụ, có điều suy nghĩ lại chẳng hề đặt hết trên bàn. Bấy giờ, đầu óc của hắn đang vận động theo hiệu suất mà người bình thường không tài nào tưởng tượng nổi, để nhằm suy luận và cẩn thận đặt ra giả thiết về tình tiết vụ án dựa theo trí nhớ của mình.
Vương Hủ thì khác, trong lúc dùng cơm, máu của hắn gần như chảy từ não tới dạ dày nên mới dửng dưng nói:
“Chẳng phải cảnh sát nói bốn người đều chết ngoài ý muốn hay sao?”
Đúng thật là vậy! Vì không tìm thấy bất cứ dấu vết nào tạo thành án mạng nên cảnh sát chỉ bỏ ra một buổi sáng là đã kết thúc việc điều tra, đến trưa cả đội lục tục ra về hết. Về phần tại sao bốn cái chết ngoài ý muốn xảy ra trong cùng khách sạn chỉ trong một đêm thì đành dùng xác suất học để giải thích là do “cực kỳ trùng hợp”.
Tề Băng lắc đầu, rồi nói:
“Ta có thể chấp nhận cái chết vì ngã đập đầu vào cạnh bàn; người khỏe mạnh bỗng nhiên trụy tim cũng không phải không thể xảy ra; còn cái gã chết trong phòng tắm vì ngạt thở có thể đổ thừa do hắn không để ý đến việc thông gió; nhưng cái tay cuối cùng chết vì sặc nước ép trái cây thì không khỏi có hơi…”
Miêu Gia nói tiếp lời của Tề Băng:
“Nên ta mới nói, chuyện này chắc chắn có vấn đề.”
Vương Hủ nhún vai, đáp:
“Chính ngươi đã nói linh hồn của họ không hề lưu lại sau khi đích thân điều tra bằng linh thức. Nếu họ bị mưu sát thì chắc hẳn phải sót lại oán khí mới phải. Giờ thì chỉ còn có hai kiểu tình huống có thể xảy ra: hoặc là bị quỷ giết hại, hoặc đúng là chết vì tình huống ngoài ý muốn.”
Hắn bổ sung thêm một câu để chốt lại:
“Đừng quên rằng có một cái chết xảy ra trong lúc chúng ta còn ở quán rượu và hoàn toàn không xuất hiện quỷ cảnh.”
Ngụ ý của hắn là chuyện này quá trùng hợp, chúng ta đang ăn uống ngon lành, không nên suy nghĩ vớ vẩn làm gì.
Miêu Gia hừ lạnh một tiếng:
“Ta mà không cần phải suy xét mọi việc giống như ngươi thì cuộc sống sẽ dễ chịu biết bao.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, một bàn tay bỗng nhẹ nhàng đặt lên vai Miêu Gia. Hôm nay, cô bác sĩ xinh đẹp ăn mặc rất nóng bỏng, hàng nút trên chiếc áo sơ mi chỉ cài hơn một nửa, để lộ một phần của bộ ngực trắng phau như tuyết. Cái rãnh sâu không thấy đáy kia cứ đưa qua đưa lại trước mặt Miêu Gia. Phần thân trên của nàng quả thật rất “khủng”, nếu so sánh theo kiểu hàng hóa vừa được sản xuất thì e rằng không còn thuộc về trình độ châu Á, mà vượt hẳn lên đến trình độ châu Âu.
Phần thân dưới thì mặc váy bò, khiến cặp đùi thon thả hiện lên đầy đủ, riêng đường cong của mông eo lại càng hút hết ánh mắt của người ta. Dáng người bực này cùng với khuôn mặt xinh đẹp thì hoàn toàn xứng đáng với hai chữ “vưu vật”(), ngay cả những người nước ngoài có ánh mắt thẩm mỹ không đáng tin cậy cũng nhìn sang.
“Tiểu Cổ, sao ngươi không mời quý cô đây ngồi xuống?”
Nàng dịu dàng cất lời.
Vẻ mặt của Miêu Gia không thay đổi gì nhiều.
“Mời ngồi.”
Nàng vừa ngồi xuống thì Vương Hủ và Tề Băng lại đứng lên, lui về sau vài mét, lau miệng rồi cùng cất giọng với vẻ chất phác:
“Bọn ta ăn no rồi.”
“Ha ha.”
Nàng bật cười, khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Miêu Gia.
Miêu Gia thở dài, nhìn hai người đồng đội trong câu lạc bộ Bàn Tay Phải ở trước mắt, trong lòng đưa ra đánh giá:
“Hai cái thằng ôn này thật là ngu ngốc mà.”
Vương Hủ và Tề Băng rời khỏi nhà hàng. Bọn hắn không biết mình muốn đi đâu, đành vô thang máy trước rồi tính sau.
Tiếp viên thang máy () cười nói:
“Xin hỏi hai vị muốn tới tầng mấy?”
Hai người cùng trả lời với vẻ chất phác như lúc nãy:
“Đâu cũng được.”
Hơn mười phút sau, hai người bọn họ đang đánh bi da lỗ trong phòng giải trí.
Vương Hủ tỏ ra không yên lòng. Còn Tề Băng, tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng lại nhịn không được mà mở miệng trước:
“Ngươi nói xem, Miêu Gia có thể làm vậy hay không…”
Chẳng đợi Tề Băng nói xong, Vương Hủ đáp lời ngay:
“Ta thấy… có tới trên dưới %.”
Tề Băng dường như ngạc nhiên lắm:
“Không phải chứ? Với nhân phẩm của hắn thì tỷ lệ không thấp như vậy đâu.”
Khóe miệng Vương Hủ co quắp mấy cái, rồi nói:
“Có tới % độ trung thành của hắn hoàn toàn không có vấn đề, vì vợ của hắn chẳng kém bao nhiêu so với cô nàng vừa rồi, với lại cũng không được lương thiện cho lắm. Nếu nàng ta biết Miêu Gia làm bậy với người khác ở ngoài thì không chừng có thể đập nát thận của hắn…
Thật ra nguyên nhân chính thức khiến ta cảm thấy khó hiểu là một vấn đề khác. Tại sao lại có cô gái đẹp đến nhường này chủ động thông gian với Miêu Gia cơ chứ? Lại còn biết rằng hắn là người đã kết hôn nữa. Chẳng lẽ thằng cha này còn có bộ mặt khác trong lúc chúng ta không ở gần?”
Tề Băng cảm thấy bàn luận đề tài này càng lâu thì không khí càng trở nên hèn hạ, bèn hắng giọng:
“Được rồi, chúng ta không nên nói xấu sau lưng người khác.”
Lúc này, Vương Hủ bỗng nghiêm mặt nói:
“Đúng vậy, ta chỉ muốn xem thử mọi chuyện là thế nào. Nếu hắn thật sự ở ngoài làm bậy… thì ta sẽ xử hắn thay vợ hắn! Chị dâu nhìn vậy chứ thiệt thòi nhiều lắm, những năm chờ đợi hắn đã khiến cho tuổi thanh xuân trôi qua, giờ lại còn chuẩn bị làm mẹ nữa. Tuy Miêu Gia vô sỉ nhưng phải biết giới hạn là gì. Có một vài việc nhất quyết không được làm!”
“Một thanh niên có ý định bắt cá hai tay mà lại ở đây nói ra mấy câu sáng chói như vậy. Con trai, ngươi không cảm thấy ngại ngùng hay sao?”
Miêu Gia thình lình xuất hiện sau lưng bọn họ.
Vương Hủ cả kinh:
"Này, sao ngươi lại tới đây?"
"Vì ta đã ăn xong."
"Còn cô nàng nọ..."
“Ta nhắc lại lần nữa, Tiếu Lôi là cấp trên của ta, không hơn.”
Nói xong, Miêu Gia không đợi Vương Hủ và Tề Băng đáp lời mà liền mở ra chủ đề mới:
“Giờ cùng các ngươi nói chuyện đứng đắn cái đã. Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, tối qua ở đây đúng là đã xảy ra sự kiện hồn ma công kích con người, đặc biệt hồn ma này không hề đơn giản.”
“Chẳng lẽ là kẻ mạnh của Âm Dương giới?”
Tề Băng hỏi.
Miêu Gia chối bỏ:
"Không, không phải, cụ thể là cái gì thì ta chưa thể giải thích rõ."
“Hừ, nói cũng như chưa nói.”
Đúng lúc này, Vương Hủ vừa hay đánh hết bi trên bàn.
"Này, Vương Hủ."
Tề Băng nhỏ giọng gọi hắn.
Vương Hủ ngẩng đầu, nhận ra ánh mắt của lão Tề hơi lạ, bèn nhìn về hướng mà hắn ta ám chỉ, liền thấy Yến Ly và Hoa Triển Vân đang bước về phía bọn họ.
Có điều dáng vẻ của họ chẳng hề giống mối quan hệ yêu đương trong truyền thuyết. Tuy anh bạn Hoa Triển Vân luôn đi cùng Yến Ly nhưng cả hai luôn duy trì khoảng cách nhất định. Thái độ lạnh lùng của cô nàng và vẻ xấu hổ của anh chàng Hoa Triển Vân khiến Vương Hủ liên tưởng tới Hạ Văn Hồng, một nhân vật cũng gặp phải bi kịch như vậy.
Miêu Gia cất giọng vừa đủ để ba người nghe thấy:
“Bạn học Hoa Triển Vân thật là đáng thương, coi bộ đã trở thành miếng lót lưng của ngươi rồi.”
Vương Hủ trả lời theo cách tương tự:
“Nàng ta tính chọc tức ta ấy mà, kệ đi.”
“Thật là trùng hợp đó nha.”
Yến Ly nói.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Vương Hủ trả lời mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì cả.
“Ồ, chào các vị.”
Hoa Triển Vân lễ phép chào hỏi bọn hắn.
Không khí dần dần trở nên nặng nề, Vương Hủ bèn bắt đầu phát huy năng lực tìm chuyện để nói của mình:
“Hóa ra Yến học tỷ cũng thích chơi bi da lỗ.”
“Không phải, ta chỉ đến đây với bạn trai chứ chẳng thích thú cho lắm.”
Lúc nói câu này, nàng tập trung trừng mắt nhìn Vương Hủ, chẳng thèm ngó ngàng gì tới “chàng bạn trai” của mình.
Vương Hủ đành phải cười gượng cho qua chuyện.
Hoa Triển Vân bỗng tỏ ra khách sáo rồi đánh mắt ám chỉ Vương Hủ cùng ra ngoài nói chuyện riêng. Kế đó, cả hai gần như đồng loạt nói:
“Ta đi vệ sinh một lát nhé.”
Hai người này vừa rời khỏi, Miêu Gia liền vơ lấy cây cơ rồi chơi vài đường khiến cho bi vào lỗ liên tục, nhìn qua trông có vẻ dễ dàng hết sức.
Tề Băng quay đầu nói với Yến Ly:
“Yến học tỷ, ta thấy ngươi làm vậy không được hay đâu.”
Yến Ly quay sang, cặp mắt mèo con đáng yêu giờ đây đùng đùng bắn ra một luồng sát khí:
“Ta làm gì cơ?”
Tề Băng đành trương bộ mặt poker ra, không biết phải nói gì với kiểu thái độ này của phụ nữ.
Lúc này, Miêu Gia mở miệng:
“Vị cô nương này, ngươi muốn làm cho Vương thiếu hiệp nổi giận là một chuyện, nhưng rõ ràng bạn học Hoa Triển Vân là người vô tội bị ngươi biến thành tấm lót lưng. Nếu ngươi đã không thích hắn thì đừng có lợi dụng hắn. Chuyện hôm nay khiến hắn cảm thấy thế nào?”
Yến Ly nở một nụ cười khiến người ta không rét mà run:
“Theo bổn cô nương được biết, bác sĩ Cổ đây và Vương Hủ cùng ở trong một đàn hạc (), vợ ở nhà xinh đẹp hiền thục, lại còn mang thai sáu tháng trời, thế mà ngươi lại cùng cô gái khác làm vài chuyện cẩu thả trong trường. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì ngươi cảm thấy thế nào?”
Miêu Gia định mượn lời người thuyết thư () để khuyên bảo theo kiểu trêu chọc, kết quả bị đối phương đáp trả với giọng điệu y hệt, tự dưng cảm thấy mình tự chuốc lấy chuyện mất mặt.
“Haiz, được rồi, chuyện của thanh niên các ngươi thì tự các ngươi giải quyết đi. Ta chỉ muốn nói một câu, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ: Rốt cuộc Vương Hủ là loại người thế nào?”
Yến Ly hừ lạnh rồi không nói gì nữa. Nàng giật lấy cây cơ trong tay Miêu Gia rồi mất giây để đánh hết bi trên bàn xuống lỗ, coi bộ “không thích” và “bạn trai” đều là những câu nói vô nghĩa mà thôi.
Lại nói hai người Vương Hủ và Hoa Triển Vân lén lút chạy vào nhà vệ sinh. Hoa Triển Vân mở miệng trước:
“Vương Hủ, ngươi có biết tình huống hiện tại của ta rất khó xử hay không?”
“Ngươi nói vậy khiến ta không biết phải hiểu như thế nào.”
Ánh mắt hắn nhìn khắp bốn phía, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Hoa Triển Vân nói tiếp:
"Ngươi có biết cảm giác bây giờ của ta hay không?"
“Hừm…”
Vương Hủ nghĩ ngợi rồi trả lời:
“Ngươi biết nàng không thích ngươi, người biết nàng biết ngươi thích nàng, ngươi biết nàng thích ta, nhưng ngươi không biết ta có thích nàng hay không? Có phải mọi chuyện là vậy hay không?”
Nghe hết đoạn khẩu lệnh này, Hoa Triển Vân ấy vậy lại hiểu hết:
“Haiz, đúng là vậy.”
Vương Hủ nói tiếp:
“Nếu ngươi biết nàng lợi dụng mình để chọc giận ta thì tại sao không trở mặt với nàng chứ? Ngươi cứ giúp nàng như vậy cũng không nếm được thứ gì ngon ngọt đâu. Ta hiểu rất rõ con người của nàng…”
Hoa Triển Vân đặt cả hai tay lên vai Vương Hủ:
“Ta không thể từ chối nàng.”
Hắn nhìn vào mắt Vương Hủ:
“Vương Hủ, trước đây ta đã nói không ít lời nói không đúng, tự ta cũng thừa biết đó không phải là sự thật. Ngươi không phải là thứ ‘hoa hoa công tử’ này nọ. Ta luôn biết rằng ngươi là người tốt.”
Trong mắt Vương Hủ vẫn không có lấy một chút thần thái…
“Ta không biết giữa ngươi, Thượng Linh Tuyết và Yến Ly rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ta cầu xin ngươi, ngươi là người có thể làm Yến Ly hạnh phúc, xin ngươi hãy đối xử thật tốt với nàng, quan tâm nàng và không làm cho nàng bị tổn thương.”
Vương Hủ rất muốn nói với Hoa Triển Vân: Thật ra hoàn cảnh của ta cũng khó xử không kém, người anh em đây tình thâm ý trọng cam nguyện rút lui, ta đây rất cảm động. Tiếc rằng, chuyện này có sự xuất hiện của ngươi hay không thì kết quả không khác nhau là mấy. Mấu chốt của vấn đề chỉ có một, Yến Ly không tài nào chấp nhận mình trở thành người thứ ba.
“Hừm, chuyện này nói ra đơn giản thì là đơn giản, nói ra phức tạp thì là phức tạp. Thôi thì nếu ngươi đã cố gắng nói hết phần đầu, ta đây đành phải cố gắng hết sức nói chuyện với nàng…”
Hoa Triển Vân nghiêm mặt nói:
"Cảm ơn nhiều, ta cảm thấy rất yên tâm khi nghe ngươi nói như vậy!"
Nói xong, hắn liền rời khỏi nhà vệ sinh. Bóng lưng kia trông rất có phong thái sẵn sàng anh dũng hy sinh.
...
Khi Vương Hủ trở lại bên cạnh mọi người, Hoa Triển Vân đã rời khỏi, Miêu Gia đang chơi bi da, Tề Băng vẫn mang bộ mặt không cảm xúc, cứ như câu nói mà Hoa Triển Vân vừa nói không hề tồn tại.
Hắn đã nói như vầy:
“Ta cảm thấy ngươi nên tự giải quyết chuyện của mình và Vương Hủ. Ta thật lòng chúc phúc cho các ngươi, xin đừng liên lụy tới ta.”
Yến Ly trừng mắt nói với Vương Hủ:
"Ngươi đã nói gì với Hoa Triển Vân vậy hả?"
Vương Hủ nhún vai:
"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là… hắn dám đứng lên thoát khỏi ách thống trị tàn bạo của ngươi."
"Ngươi…"
Yến Ly bất chợt cảm thấy chán nản.
Vương Hủ vẫn không chịu buông tha:
“Cách làm của ngươi thật là ngây thơ đến mức nực cười. Ngươi ỷ vào việc người ta thích ngươi để lợi dụng hắn chọc giận ta. Tính toán kiểu gì vậy? Ngươi tự nói xem bản thân mình đã làm gì? Một người học tâm lý học như ngươi muốn làm ta nổi giận chẳng phải có rất nhiều cách hay sao?”
Miêu gia lắc đầu, thầm nghĩ: Thái độ như vậy mà đòi tán gái hả trời? Nếu không phải người ta thích ngươi thì đã lao tới bóp chết ngươi rồi.
"Ta ngây thơ? Ta nực cười? Vậy còn ngươi? Ngươi hèn hạ! Ngươi vô sỉ!"
Yến Ly hoàn toàn nổi giận mất rồi. Vương Hủ đúng là người có năng khiếu bẩm sinh về chuyện này, ngay cả một cô gái cao ngạo cũng bị hắn chọc giận đến mức chửi ầm lên, tự làm mất hết hình ảnh của mình.
Chửi rủa xong, nàng liền bỏ đi với bộ mặt đỏ bừng. Cơn giận này không hề nhỏ chút nào.
Ấy vậy, Vương Hủ cảm thấy mình đã tạo ra một cơ hội không tệ. Nếu đã nói tới mức này thì không còn chuyện gì không thể nói được nữa. Vì vậy, hắn bèn đuổi theo.
"Bọn họ có sao không vậy?"
Tề Băng hỏi.
Miêu Gia trả lời:
"Trên thực tế, cãi vã là một hình thức tiến triển tốt."
"Vậy ra giương cung bạt kiếm cũng không tệ cho lắm."
Miêu Gia thuận miệng đáp:
“Tất nhiên rồi, giống như nhiều cặp vợ chồng son hay cãi nhau, nhưng sau khi hết chuyện, cả hai lại càng trở nên gắn bó hơn. Tiêu chí chính thức khi mối quan hệ trở nên quyết liệt là giữa hai người không còn gì để nói. Bởi vậy, cãi nhau vẫn tốt hơn nhiều so với việc ai nấy không nhìn mặt nhau, không nói gì với nhau nữa…”
Tề Băng gật đầu nói:
"Ồ, có lý."
Nửa câu sau của Miêu Gia bỗng bật ra ngay lúc này:
“Nếu ngươi hiểu rồi thì chắc ngươi cũng biết phòng của Dụ Hinh không xa phòng của ngươi cho lắm.”
- ----o Chú thích o-----
(): Từ thường dùng để nói về một món đồ vật đẹp đẽ hoặc một cô gái gợi cảm một cách đặc biệt.
(): Ở những khách sạn sang trọng thường có một tiếp viên làm nhiệm vụ hướng dẫn cho khách đi thang máy.
(): Những người hay kể chuyện truyền thuyết để kiếm sống vào thời xưa.