Mấy ngày sau, vòng đấu loại thứ hai của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới đã diễn ra đúng hẹn. Vòng này áp dụng hình thức đối kháng một vs một.
Vương Hủ nhận được thông báo trình diện vào mười hai giờ đêm, địa điểm là sân thượng của một tòa nhà nào đó.
“Ai quyết định lựa chọn nơi này thế? Có phải xem phim hình sự nhiều quá nên hết chuyện mới lên sân thượng chơi không? Giữa mùa đông thế này không sợ trúng gió à?” Vương Hủ càu nhàu trên sô pha trong phòng làm việc của Miêu Gia.
Miêu Gia đang loay hoay với một đống đồ kỳ quái trước chiếc tủ ở trong góc, hắn cũng không thèm quay đầu lại mà trả lời: “Đúng là Vũ thúc thích phim hình sự Hồng Kông, nhất là Vô Gian Đạo. nơi thi đấu của vòng này chủ yếu gồm có các nơi như bãi đỗ xe ngầm, sân thượng và bãi biển.”
(Vô Gian Đạo là một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông sản xuất năm . Ở Việt Nam, bộ phim thường được biết với tên Vô gian đạo do chữ "間" được phiên âm là "gian" - cũng có cái tên khác là Vô Gián Đạo)
Vương Hủ bĩu môi, rồi hỏi: “Từ nãy đến giờ ngươi loay hoay làm gì thế?”
“Phù... cuối cùng đã tìm được.” Miêu Gia lấy một chiếc dù ra khỏi đống đồ. Mặt ngoài của chiếc dù này đen sì, do đó có thể nhận ra nó được bằng kim loại.
Sau khi nhìn thấy, Vương Hủ châm chọc: “Này, đồ chơi gì thế? Là Kim Cương Tản của bọn trộm mộ sao? Hay là vũ khí chiến đấu của chiến sĩ vũ trụ trong tộc Dạ Thố?”
(Tộc Dạ Thố: Yato Clan trong manga Gintama)
Miêu Gia mở dù ra và kiểm tra kỹ lưỡng một lượt rồi nói: “Cho ngươi này. Trận quyết đấu, ngươi nhớ cầm nó theo.”
“Không cần đâu, ta không phải là Hoàng Phi Hồng nên không quen dùng thứ này. Mà ta cũng có vũ khí của mình rồi.”
Miêu Gia bỗng đổi chủ đề: “Ngươi hiểu Hạ Văn Hồng được bao nhiêu?”
Vương Hủ nghĩ ngợi vài giây mới nói: “Ồ, ngươi nói tên đánh với ta vào đêm nay sao? Sau khi nhận được thông báo, ta đã xem thử bảng tỷ lệ cược. Thì ra hắn chính là thằng anh họ ngu ngốc của con quỷ nhỏ họ Tôn. Hôm diễn ra vòng loại ta còn gặp hắn một lần. Hắn xếp hạng tám mươi mấy, loại nhân vật như hắn ta tiêu diệt dễ như thái rau ấy mà.”
“Haizz, chỉ e là bó rau này không dễ thái đâu... Ngươi chỉ mới đánh nhau chính diện với người săn quỷ một lần, còn suýt chút nữa bị đánh chết. Nên ta khuyên ngươi đừng khinh địch.”
“Hừ, sao gọi là đánh nhau chính diện được? Rõ ràng là con quỷ nhỏ đó thả chó ra cắn người, đã vậy khi ấy ta còn bị thương. Như vậy cũng tính à?”
Miêu Gia cũng không giải thích thêm, mà nói tiếp: “Tóm lại, đêm nay ngươi phải mang dù theo. Biệt hiệu ‘Bách Bộ Truy Phong’ của Hạ Văn Hồng cũng không phải là hư danh. Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Đêm ấy, khi tiếng chuông đồng hồ báo hiệu mười hai giờ vang lên, Vương Hủ bước lên sân thượng với bộ mặt ủ rũ. Trọng tài của trận đấu này chính là Hoắc Phong. Khi người đã đến đủ, hắn bắt đầu giải thích luật lệ: “Thời gian tối đa là một tiếng. Sau khi ta hô bắt đầu, các ngươi có thể tự do đối kháng. Bên nào nhận thua hoặc bất tỉnh thì sẽ bị xử thua. Nếu ta nhận định một người trong các ngươi đã mất đi sức chiến đấu thì cho dù vẫn chưa bất tỉnh cũng bị xử thua. Cuối cùng, hi vọng các ngươi đặt tình hữu nghị lên trên hết. Quy định thứ hai của cuộc thi là không được giết chết hoặc khiến đối phương tàn phế. Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi!” Hạ Văn Hồng lập tức lên tiếng trả lời, hắn đã đến sân thượng từ một tiếng trước. Bấy giờ, tên này vừa giận dữ đi quanh sân thượng, vừa trừng đôi mắt ngập tràn tơ máu giống như đang đợi kẻ thù giết cha mình đến. Đối với hắn, ông trời thật là có mắt vì hắn có thể đánh với tên cầm thú Vương Hủ ngay trong trận đầu tiên. Hôm nay hắn phải diệt trừ con dê già lừa gạt thiếu nữ vị thành niên này để thay trời hành đạo.
Còn Vương Hủ, khi hắn đón nhận ánh mắt giận dữ của Hạ Văn Hồng lại chẳng hiểu gì sất, trong khi bộ dạng lại như không đặt đối phương vào trong mắt. Vừa chống cây dù của Miêu Gia xuống đất, hắn vừa suy nghĩ đêm nay nên ăn món gì vào bữa khuya.
“Vậy nếu đã không còn vấn đề gì thì bây giờ, trận đấu loại thuộc vòng hai của Đánh Giá Lính Mới giữa Bách Bộ Truy Phong và Quỷ Cốc Tử, bắt đầu!” Hoắc Phong nói xong liền nhanh chóng lùi về sau rồi nhìn hai người trên sân thi đấu.
“Ta muốn lấy mạng ngươi!” Vừa mới bắt đầu, Hạ Văn Hồng đã gào lên rồi xông đến Vương Hủ. Nhìn khí thế, có thể nói hắn và đối thủ thù sâu như biển, quyết không đội trời chung.
Vương Hủ giơ dù sắt lên để đón đỡ, chuẩn bị cho hắn ăn một đập rồi nói tiếp. Ai ngờ Hạ Văn Hồng bỗng giũ hai tay, hai khẩu súng lục bỗng từ trong tay áo trượt xuống.
Dựa vào hình dáng của khẩu súng, dường như đó chính là loại súng tiếng tăm lừng lẫy, già trẻ lớn bé đều biết: Desert Eagle.
Lúc này, Hạ Văn Hồng cách Vương Hủ không tới mười mét và vẫn đang áp sát một cách nhanh chóng. Hai khẩu súng vừa lọt vào tay, hắn liền giơ lên và bắn. Không ngờ viên đạn còn lóe lên ánh sáng màu bạc, có thể thấy trên đó có kèm theo linh lực.
Vương Hủ thấy đối phương móc súng ra thì suýt nữa phun máu. Có muốn chơi xấu cũng đừng dùng thứ này chứ? Nếu chơi như ngươi thì ta vác theo khẩu bazooka còn không phải vô đối con mẹ nó rồi sao?
Chẳng qua bây giờ đã không còn thời gian cho hắn càu nhàu vì đạn không đợi người.
Gần như ngay lập tức, Vương Hủ đã nhận ra Miêu Gia biết cách chiến đấu của Hạ Văn Hồng nên mới bảo hắn mang dù theo.
Thế là hắn mở dù ra để chống đỡ, điều này những viên đạn bắn tới đều bay lệch khắp nơi. Thật không ngờ khi đạn chạm đất, chúng lại tạo nên những cái hố nhỏ như lựu đạn nổ, có thể thấy uy lực vô cùng đáng sợ.
“Này! Lão Hoắc, dùng súng là phạm luật phải không? Thế này là sao? Cố gắng đừng gây vết thương ảnh hưởng đến tính mạng là đây à? Hắn chơi như vậy liệu ta còn mạng không?” Vương Hủ vừa hét, vừa dùng dù đỡ đạn và lùi lại không ngừng. Cây dù mà Miêu Gia đưa cho hắn không biết là pháp bảo gì. Không ngờ đạn bắn trúng liền bị văng đi, không hề để lại chút dấu vết nào.
Hoắc Phong chỉ nói bốn chữ: “Trận đấu tiếp tục.” Hắn cũng lười giải thích với Vương Hủ rằng có rất nhiều người sử dụng vũ khí linh lực tầm xa nên tất nhiên không thể tính là phạm quy.
Vương Hủ chỉ đành trốn tránh khắp nơi với tâm trạng buồn bực. Những vật che chắn trên sân thượng cũng không nhiều, may mắn là hắn có dù để đỡ. Nếu không thì hắn đã trở thành cái rỗ từ sớm. Trong khi đó, tốc độ của Hạ Văn Hồng cũng không chậm, khẩu súng trên tay càng không phải là loại cần thay đạn. Hắn càng đánh càng hăng khiến Vương Hủ chỉ có thể không ngừng lùi lại và chống đỡ.
Hạ Văn Hồng yêu thầm em họ mình đã bao năm. Lúc nhỏ, khi nhìn thấy Tôn Tiểu Tranh trong trang phục con gái, hắn cứ ngỡ nàng là tiên. Kể từ đó, hắn đã thề cả đời chỉ cưới người em họ này. Ai ngờ mới mấy năm không gặp, em họ lại biến thành một thằng nhóc, còn lạnh nhạt và từ chối hắn từ xa cả ngàn dặm, đã thế lại nảy sinh quan hệ vượt qua khỏi giới hạn nam nữ bình thường với Vương Hủ. Như vậy làm sao hắn không điên, thế nên luật lệ thi đấu gì đó đã bị hắn ném mất từ lâu, mục đích duy nhất của hắn bây giờ là giết chết tên cặn bã trước mắt.
Tất nhiên Vương Hủ không biết đối phương hiểu lầm mình sâu đến vậy, thế nên hắn nghĩ Hạ Văn Hồng là một tên bị bệnh thần kinh, có lẽ còn là loại dễ lên cơn điển hình. Đối phó với loại người này chỉ có cách đánh ngất hắn.
Vương Hủ còn chưa tìm được cơ hội để đánh trả, Hà Văn Hồng bỗng nhún người bay lên trời. Thời gian lơ lửng trên không của hắn dài đến đáng sợ. Sau khi lộn người vòng ra sau lưng Vương Hủ, hắn đã bắt đầu bắn khi còn chưa đáp xuống đất.
Vương Hủ vội vàng quay dù để đỡ đạn, sau đó dần dần áp sát nhằm nhân cơ hội Hạ Văn Hồng vẫn chưa lấy lại thăng bằng để đánh trả. Không ngờ vừa đáp xuống đất, Hạ Văn Hồng lại đạp nhẹ một cái rồi bay ngược về phía sau hơn mười mét, vừa hay rời khỏi phạm vi tấn công của Vương Hủ.
Bỗng nhiên, tiếng súng nổ ngừng lại. Vương Hủ hạ thấp dù xuống để nhìn, chỉ thấy ánh sáng chói mắt đang ngưng tụ trên khẩu súng bên phía tay phải của Hạ Văn Hồng, có vẻ như hắn đang tích lũy sức mạnh để tung tuyệt chiêu gì đấy.
Vương Hủ lập tức vận Linh Thức Tụ Thân Thuật rồi xông tới như một mũi tên. Hắn cho rằng khoảnh khắc đối phương sử dụng tuyệt chiêu cũng chính là cơ hội tốt để mình đánh trả.
Lúc này, Vương Hủ đã gác dù lên vai để bảo vệ nửa thân trên của mình, chân đạp xuống đất khiến nền xi măng nứt ra, và rồi hắn lao về phía Hạ Văn Hồng như một viên đạn pháo.
Nhưng hắn còn chưa chạm vào thân thể của Hạ Văn Hồng, đối phương đã nổ súng.
“Thương Ưng Phá Không!” Hạ Văn Hồng hét to một tiếng. Tiếp đó, một viên đạn được bao phủ trong ánh sáng bạc rực rỡ bỗng bay ra từ khẩu súng trên tay hắn. Không ngờ cú bắn này lại không hề kèm theo tiếng súng nổ, thay vào đó là tiếng kêu của chim ưng khi lao đến con mồi.
Ở giữa không trung, viên đạn biến thành một con chim ưng lấp lánh với đôi cánh bạc. Vương Hủ đang xông tới bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh truyền qua chiếc dù sắt rồi nện lên người hắn và khiến nửa thân trên bị chấn động đến mức tê liệt. Tiếp đó, chiếc dù sắt rơi xuống đất, còn hắn thì bị đánh bay đi.
Đòn tấn công của Hạ Văn Hồng vẫn chưa kết thúc. Hắn lập tức giơ khẩu súng bên tay trái lên rồi bóp cò súng về phía Vương Hủ, hiện vẫn chưa rơi xuống đất.
Vì đang ở trên không nên Vương Hủ không thể né tránh, chỉ đành trơ mắt nhìn phát súng sắp sửa bắn trúng mình.