Hai ngày sau, cái xác của John được phát hiện bởi cảnh sát. Sự thật đã chứng minh rằng suy luận của Miêu Gia cực kỳ chính xác, chính xác đến mức khiến mọi người hoài nghi ngược lại hắn...
Thám tử trẻ Amberley là một người giỏi nghiệp vụ nhưng hoàn toàn bị mất phương hướng trong chuyện này. Giải thích hợp lý duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra là Miêu Gia đã giết nạn nhân. Tuy nhiên, kết luận trên lập tức bị hắn chối bỏ vì không có bất cứ đầu mối nào dẫn đến suy luận tưởng như chính xác ấy. Vì vậy, Amberley bèn thay đổi cách nhìn nhận, cho rằng ngài Logan đến từ phương Đông đúng thật là một thám tử giỏi giang không ai có thể sánh bằng. Ngày hôm đó, thái độ không lễ phép của ngài ấy biểu hiện cho tính cao ngạo. Vì mình tự đề cao bản thân nên không thể chấp nhận sự thật rằng người khác giỏi hơn mình.
Sau khi nghĩ vậy, Amberley cảm thấy tất cả đều trở nên hợp lý. Hắn quyết định đến nhà hỏi thăm Miêu Gia thêm lần nữa, nhân đó nói lời xin lỗi vì cử chỉ không đúng mực của mình, cũng như khiêm tốn học hỏi vị thám tử này một phen.
Ngày tháng , London lại đón thêm một buổi chiều lạnh lẽo, nhiều sương mù.
Amberley một mình đi bộ đến chỗ ở của Miêu Gia, gõ vang cửa phòng.
"Mời vào."
Trong phòng vọng ra giọng của Vương Hủ.
Amberley đi vào trong thì thấy ngài Atkinson đang loay hoay với một cuộn sách trúc kỳ quặc. Bên trên có rất nhiều chữ vuông mà hắn không thể nào hiểu nổi.
"Chào ngài Atkinson, ta không mong quấy rầy đến ngài. Xin hỏi ngài Logan có ở đây hay không?"
Vương Hủ không ngẩng đầu lên, chỉ nói:
“Hắn đang bận phá án, mới sáng sớm đã đi mất biệt cùng với một vị thám tử tên là Henry Bart. Tuy hắn không nói lúc nào về nhưng ta nghĩ cũng sắp rồi. Ngài hãy chờ thêm một chốc xem sao. Nếu không ngại, ta rất hoan nghênh ngài ở lại dùng cơm.”
Amberley hơi thất vọng song vẫn đáp lời:
“Cảm ơn ngài, ta thấy ngồi đợi ở đây là được rồi.”
Hắn bèn ngồi xuống ghế salon. Trong khi đó, Vương Hủ vẫn một mực lo chuyện của mình, dáng vẻ chăm chú hết sức.
Thấy vậy, Amberley tò mò hỏi:
“Ta đợi ở đây không khiến ngài cảm thấy bất tiện đấy chứ?”
Vương Hủ sửng sốt, bèn ngẩng đầu cười:
“Ây dà, thật là có lỗi! Ta hơi nhập tâm quá mức ấy mà, đâu có gì bất tiện. Trên thực tế, ta thấy mình nên nghỉ ngơi và tâm sự một chốc.”
Nói xong, hắn tiện tay đặt Phục Ma Thiên lên bàn.
Amberley thấy hắn nói năng chân thành, không giống như lời sáo rỗng, bèn bật chiếc máy hát ống quay lên.
Sau vài câu thăm hỏi, Amberley nói đến vấn đề mà mình cảm thấy hứng thú:
“Phải rồi, ngài Atkinson là trợ thủ của ngài Logan mà nhỉ. Vậy ngài có biết ngài ấy suy luận ra việc kẻ lang thang John đã chết như thế nào hay không?”
Vương Hủ cười ha ha rồi nói: “Chuyện đó... ta không rành lắm. Hắn mới là thám tử, còn ta chỉ là tùy tùng lo liệu mấy thứ lặt vặt mà thôi.”
Lời nói vừa rời khỏi miệng, hắn liền cảm thấy hối hận, thầm nghĩ:
Cuộc sống của mình càng ngày càng tệ dần. Đúng là bi kịch mà!
Đúng lúc này, tiếng trò chuyện của hai người nào đó vang vọng quanh cầu thang lên lầu. Một trong số đó rõ ràng là Miêu Gia. Amberley cũng nhanh chóng nhận ra giọng nói còn lại là của người đồng sự Henry Bart.
Cho đến khi Miêu Gia đẩy cửa vào phòng, thám tử Bart vẫn quấn lấy lải nhải với vẻ không cam lòng:
"Ngài chớ nói vậy! Ta không thể dựa vào phỏng đoán để làm bằng chứng được!"
Miêu Gia ngáp dài:
"Ta không muốn giải thích với ngài nữa. Nếu ngài cảm thấy không thể làm bằng chứng thì đừng tin, tự ngài suy nghĩ cách khác đi."
Lúc này, Amberley đứng dậy nói:
“Ngài vẫn khỏe chứ, ngài Logan. Hãy tha thứ cho chuyến ghé thăm mạo muội này, ta đến đây để xin lỗi vì lần trước đã tỏ ra không lễ phép.”
Miêu Gia phất tay áo mời hắn ngồi.
“Không sao đâu, ngài đừng áy náy vì điều đó. Phải rồi, ngài là một thám tử rất giỏi, tương mai rộng mở, chi bằng ngài hãy thay ta khuyên nhủ đồng sự cố chấp này đi.”
"Ặc!"
Bart trợn trừng mắt.
Amberley nói:
"Ngài Bart có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra hay không?"
Bart đáp:
“Ngài Amberley, vừa hay ngài đang ở đây. Chuyện là thế này, hôm qua cửa hàng của anh em nhà Harty ở đường Highland bị trộm đột nhập. Rạng sáng hôm nay, Combe Harty đến báo án. Vụ việc xảy ra khi hắn đang ngủ trên lầu hai của cửa hàng. Vì kẻ trộm gây tiếng động lớn nên hắn đi tìm gậy rồi mới chạy xuống. Song, dường như đối phương cũng biết điều đó, vội vàng bỏ chạy mất biệt.
Ta và mấy tay cảnh sát trực đêm bị Harty túm đầu tới hiện trường khi trời vẫn còn chưa sáng, trong lòng cứ tưởng rằng đây là một vụ án bình thường. Ai dè ngài biết sao không? Khi vào cửa hàng, bọn ta nhìn thấy cảnh tượng không thể tin nổi. Tất cả những món bị trộm đều được trả lại! Mọi thứ trong tiệm trở về đúng chỗ của nó, không hề có dấu vết trộm cắp. Nếu không phải thấy cánh cửa bị cạy nát thì ta còn tưởng Harty đang giở trò lừa lọc.”
Lúc này, Miêu Gia đóng cửa lại, đi đến bên cửa sổ và ngồi xuống chiếc ghế dựa. Đó là vị trí ưa thích của hắn. Chẳng qua đối với lời tự thuật của Bart, hắn chẳng mảy may ngó tới.
Trong khi đó, Amberley tỏ ra hứng thú và khó hiểu ra mặt. Hắn hỏi:
“Ngài nói rõ hơn được không?”
Bart gật đầu, kể tiếp:
“Dựa theo miêu tả của Combe Harty, hôm qua hắn ăn tối xong thì cảm thấy rất mệt nên đi ngủ sớm. Em trai Lester Harty nhận trách nhiệm đóng cửa, sau đó đi đến quán rượu chè chén. Đến tận trưa hôm nay, có người tìm thấy Lester say đến mức nằm nhão ra như bùn trong một con hẻm.
Ta vốn nghi ngờ chuyện này là trò đùa do gã em trai say xỉn và đám bạn xấu gây nên. Tuy nhiên, nhiều gã ma men chứng minh rằng gã ta không ở tại hiện trường vào lúc đó, chưa kể trong bọn còn có một người rót rượu tỉnh táo.
Đang lúc cục diện điều tra trở nên bế tắc, Combe Harty kể rằng lúc hắn xuống lầu thì thấy rất bừa bộn, chỗ nào cũng bị lật tung lên. Tất cả những món đáng giá có thể mang theo bên người đều mất sạch. Vì vậy, hắn không thèm đóng cửa lại mà liền đi thẳng đến cục cảnh sát báo án. Hắn nghĩ cửa tiệm không còn có gì để trộm, trừ khi người ta muốn lấy luôn chăn nệm trong phòng ngủ trên lầu.
Từ lúc báo án cho đến khi bọn ta đến nơi ước chừng mất hai mươi phút. Phải biết rằng, cửa hàng Harty kinh doanh hai dạng đồ rất lớn, người anh đúc tượng bán thân, người em là thợ mộc chuyên làm tủ chén. Chúng không phải là đồ vật có thể dễ dàng trả lại trong thời gian ngắn, ít nhất phải ba người đàn ông trưởng thành mới làm kịp.
Ngài thử nói xem, ai lại đến cửa hàng trộm đồ rồi trả về chứ? Kỳ quặc hơn là những ngăn kéo bị lật tung được đặt về đúng chỗ, thậm chí còn ngăn nắp hơn lúc đầu. Tiền bạc bị mất cũng trở lại.”
Amberley nhìn thoáng qua Miêu Gia rồi quay sang hỏi Bart:
“Nên ngài bèn đến cầu cứu thám tử Logan?”
Bart nói: “Đúng vậy, ta nghe nói ngài ấy hiện đang là thám tử tư tốt nhất London nến mới đến nhờ cung cấp vài ý tưởng.”
Đến đây, lời nói của hắn như muốn để Miêu Gia nghe:
“Vì vậy, ta đưa ngài Logan đến hiện trường. Ban đầu, ngài ấy cẩn thận kiểm tra từng ngõ ngách, hỏi vài vấn đề. Nào ngờ, vừa xong thủ tục trên, ngài ấy liền nói ‘Vụ án chẳng mấy thú vị này đã xong’, còn nói với ta rằng thủ phạm là một vị khách trong cửa hàng Harty. Người nọ là một vị quan to, tối hôm qua đích thân đến hiện trường vụ án. Ta chỉ cần tìm thấy người có điều kiện tương tự và xác nhận hắn không có bằng chứng ngoại phạm là có thể kết án.”
Amberley suy nghĩ một lúc, thử xâu chuỗi các manh mối trong đầu nhưng không tài nào đưa ra kết quả giống như suy luận của Miêu Gia.
Hắn bèn mở miệng nói:
“Được rồi, thưa ngài Logan, ta không biết ngài đã làm cách nào. Vụ việc lần này giống hệt vụ án của John, ngài tiếp tục đưa ra đáp án một cách hết sức thần kỳ.”
Miêu Gia khinh khỉnh đáp lời:
“Nhảm nhí! Chỉ có Conan mới đưa ra ba cái đáp án thần kỳ từ những chi tiết không liên quan đến nhau mà thôi. Suy luận của ta đây vô cùng cẩn mật, khoa học. Khổ nỗi đối với người bình thường thì nó giống với kiểu tư duy nhảy cóc.”
Mặt mày Amberley chứa đầy vẻ khó hiểu:
"Conan? Người đó cũng là một vị thám tử ư? Cái tên nghe kỳ cục hết sức."
Bart chen miệng nói: "Ta biết gần đây có một nhà sáng tác tiểu thuyết trinh thám vừa bộc lộ tài năng tên là Conan Doyle."
Miêu Gia nói:
“Ta nghĩ ngài đã đọc qua tác phẩm Chiếc Nhẫn Tình Cỡ xuất bản vào năm ngoái của ngài ấy. Trên thực tế, đây là tác phẩm trinh thám đầu tiên được xuất bản của ngài Conan Doyle. Ta rất nể phục người này. Nếu các ngài có hứng thú với việc lưu giữ thì ta tin rằng giá trị của một bản tiểu thuyết do ngài ấy tự tay ký tặng sẽ tăng vùn vụt theo tỷ giá trong tương lai. Có điều Conan mà ta nhắc tới là một người hoàn toàn khác, các ngài không cần phải quan tâm hắn là ai, chỉ cần biết suy luận của ta là đúng được rồi.”
Bart nói:
“Hừm! Đủ lắm rồi! Ta không thể chỉ dựa vào sự chính xác trong tưởng tượng để đi điều tra biệt thự của vị quan hiển hách nào đó. Ngài biết tại sao không? Vì ta mà mang suy luận của ngài về cục cảnh sát thì sẽ nhận lấy tiếng cười nhạo thay cho lệnh lục soát!”
Bart đội nón lên, chào Amberley và gật đầu với hai người còn lại trong phòng. Lúc bỏ đi, hắn ta trông có vẻ hơi tức giận.
Đợi Bart đi rồi, Amberley nói:
“Xin thứ lỗi, ngài ấy là một thám tử tốt có lối làm việc cứng nhắc nên không giỏi ứng biến.”
Miêu Gia cười nhạt:
“Cho nên... ngài thám tử Amberley đây còn trẻ mà được phụ trách những vụ án giết người, còn ngài Bart kia bốn mươi tuổi đầu còn phải xử lý mấy vụ trộm cắp nhỏ xíu."
Vương Hủ đổi sang nói tiếng Trung:
"Đừng có dùng thái độ cay nghiệt trong lúc nói, hình tượng của ngươi vốn đã tồi tệ lắm rồi."
Amberley bèn cười trừ cho qua chuyện. Đối với hắn, ngài Logan này ngoài tính cách quái đản ra thì có thể xem là một thân sĩ đứng đắn.
Hắn chuyển sang nói chuyện khác:
“Thú thật là, ta không chỉ đến để xin lỗi về chuyện lần trước, mà còn có một bản án mới muốn nhờ ngài chỉ giáo.”