, tổng số chữ:
- ----o Nhóm dịch Độc Cô Thôn o-----
Mười giờ tối, Cổ Trần bị đánh thức.
Nhìn thời gian trên điện thoại di động, Cổ Trần vén chăn, ngồi dậy. Do hắn muốn bớt việc nên lần này không cởi quần áo khi đi ngủ.
Rửa mặt xong xuôi, Cổ Trần ngáp dài với tinh thần vô cùng phấn chấn...
“Ôi chao! Chuyện gì vậy nhỉ?" Hắn tự nhủ.
Qua dò xét bằng linh thức, Cổ Trần phát hiện có đến năm mươi trong sáu mươi bốn tín vật tụ tập tại một chỗ, còn mười bốn tín vật khác lại tản ra xa để tránh chỗ tập trung năm mươi tín vật.
Cổ Trần lập tức nghĩ rằng chỗ tập trung đa số tín vật chính là địa điểm tập hợp, tuy chưa đến nửa đêm nhưng đã có năm mươi người đến sớm.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức xuống lầu, khởi động xe hơi, sau đó chạy về phía tín vật tập trung nhiều nhất. Tính toán của hắn rất đơn giản, chỉ cần đoạt một tín vật trước nửa đêm là đủ rồi.
Hai mươi phút sau, Cổ Trần đến một quán ăn lớn.
Sau khi đậu xe kỹ càng, hắn một mình đến trước bàn của Đoạn Phi và Ninh Phong.
"Nơi này có người không?"
Đoạn Phi ngước nhìn hắn vài giây: "Không, ngồi đi."
Cổ Trần nghênh ngang ngồi xuống: "Ông chủ! Xào cho bàn này một dĩa sò, thêm hai chai bia với vài món ăn nóng nữa."
Ông chủ lên tiếng, không lâu sau đưa bia và dĩa gan heo xào đến.
Cổ Trần ăn ào ào, chớp mắt đã quét gọn nửa dĩa, lại uống thêm một ly bia vào bụng rồi rên một tiếng. Xem chừng rất thoải mái!
Ở bên cạnh, Ninh Phong cúi đầu ăn trong im lặng. Ánh mắt Đoạn Phi một mực nhìn chằm chằm vào mặt của Cổ Trần, mọi thời khắc đều đề phòng đối phương.
Cổ Trần ăn cả buổi trời, dường như không có ý định ra tay, điều này khiến Đoạn Phi kiềm chế không đậu.
Hắn đặt đũa xuống, nói ra: "Này ông bạn, ta không biết ngươi muốn chơi trò gì. Nếu vì đoạt tín vật, chi bằng chúng ta hãy tìm một nơi không người để đấu một trận đã mắt."
Nghe xong, Cổ Trần sững sờ: "Ngươi không phải nhân viên phụ trách thu tín vật sao?"
"..."
"Tất nhiên không phải."
"Móa! Ta còn tưởng đây là nơi giao tín vật nên cứ chờ mấy gã coi tiền như rác mắc câu."
Cổ Trần uống cạn ly bia, nói tiếp: "Ta nghĩ... ngươi đã đoạt năm mươi tín vật, còn mười bốn gã khác lại tản ra xa để tránh ngươi?"
"Đúng vậy."
"Thế tại sao trong tay cô bé này vẫn còn một tín vật? Ngươi dùng tín vật để đính ước nàng phải không?"
Ninh Phong chen vào: "Ta là tỷ tỷ của hắn."
Đoạn Phi há mồm. Tuy hắn là con nuôi nhưng trong lòng vẫn cho rằng mình không xứng ngồi trong cạnh cửa nhà họ Ninh, vì thế một mực không gọi Ninh Phong là tỷ tỷ. Nếu Ninh Phong đã nói vậy, hắn thật sự cảm thấy vui mừng.
"À... Ra là vậy..." Cổ Trần trợn mắt, khẽ gật gù. Trong đầu nghĩ đến những thủ đoạn lừa gạt tín vật...
Đoạn Phi lại nói: "Bây giờ ngươi đã biết rõ rồi đó, định đánh một trận với ta hay cứ bỏ đi như vậy?"
"Nè anh đẹp trai... Thật ra ta cũng không để ý đến cuộc thi này đâu. Nhưng đại ca của ta, cái gã Ngũ Quan Vương Huyết Liệm ấy... Ngươi biết rồi đó, nếu ta trực tiếp bị giết ngay vòng đấu loại, mặt mũi của hắn sẽ không còn. Một khi thẹn quá hoá giận, nói không chừng hắn sẽ cắn mất cái mông của ta...
Ngươi biết điều đó nghĩa là gì không? Cái mông của ta sẽ dần dần biến mất, sau đó lưng của ta sẽ nằm trên đùi, cuối cùng ta không thể ngồi được nữa..."
Ninh Phong ngồi ở một bên. Khi nghe hắn nói thế, nàng đang uống nước nên lập tức ho sù sụ vào khăn tay.
Khuôn mặt Đoạn Phi vẫn rất ngầu, chỉ có điều trong lòng đã sinh ra vài phần kính nể đối với sự vô sỉ thấp kém của Cổ Trần: "Vậy ý ngươi là?"
"Ý của ta là trên tay ngươi có bốn mươi chín tín vật và đã chắc chắn vào vòng chung kết, chi bằng tặng ta một tín vật."
"Hừ! Vậy mà nói cả buổi trời! Thì ra ngươi không dám giao thủ với ta nhưng lại muốn lấy tín vật! Ngươi cảm thấy điều này có thể xảy ra sao?"
"Mấy con quỷ nhỏ bây giờ thật không đáng yêu một chút nào, cứ ra vẻ hung hăng càn quấy hà..."
Cổ Trần nghiến răng nghiến lợi, sau đó cho tay vào trong ngực.
Đoạn Phi lập tức ngưng tụ linh thức, chuẩn bị nghênh đón công kích bất ngờ.
"Ô hô hô..." Cổ Trần bày bộ mặt hèn mọn bỉ ổi, ngồi sát phía trước thêm vài phần.
Đoạn Phi lập tức ngồi thẳng lưng, duy trì khoảng cách nhất định với hắn...
Cổ Trần cười vài tiếng rồi nói: "Nè anh đẹp trai, ta cũng biết thời kỳ thiếu niên trưởng thành có rất nhiều phiền não... Trên đường tới đây, ca ca có mua một vài tạp chí không tệ, ngươi cần thì cầm lấy tham khảo một chút, còn nếu thích thì ta sẽ tặng cho ngươi. Ta chỉ cần một tín vật để trao đổi mà thôi."
Đoạn Phi nghe lời này, lập tức cảm thấy có mùi vị không đúng ở đâu đó.
Đến khi nhận ra được chút đỉnh, hắn thầm nghĩ: Chắc chắn người này muốn phân tán lực chú ý của ta! Nào có người tham gia vòng loại Đánh Giá Lính Mới lại thuận đường mua sách vàng? Không có phẩm chất cũng phải có giới hạn!
Nhưng hóa ra Cổ Trần không hề có phẩm chất đến mức đó...
Chỉ thấy góc của một vài tạp chí người lớn lộ ra trong ngực Cổ Trần. Mặc dù chỉ là một góc nhưng vẫn đủ để Ninh Phong vỗ bàn bỏ đi.
Giờ phút này, Đoạn Phi khiếp sợ tột đỉnh: Người này làm thật... Trên đường tham gia đấu loại, hắn mua nhiều tạp chí màu vàng! Rõ ràng hắn lái xe đến đây, đã vậy còn cất sách vàng trong người... Đáng sợ nhất là việc hắn chuẩn bị cầm nó để đổi tín vật của ta! Thằng cha này cần phải biết ta mới mười sáu tuổi! Cần phải biết ta vẫn chưa thành người nữa!
"Sao hả? Nè anh đẹp trai, đừng do dự nữa. Nếu ngươi đi mua thì chắc chắn ông chủ sẽ không bán cho ngươi. Món này có thể giải đáp rất nhiều nỗi băn khoăn của ngươi đấy nhé..."
Giờ phút này, không ít khách trong quán ăn đều quay qua xem, Đoạn Phi chẳng hiểu tại sao mình lại cảm thấy mất mặt.
"Ta không hề băn khoăn gì hết... Ngươi hãy tránh xa ta một chút..."
"Sao lại không hoang mang... Ta thấy năm nay ngươi cũng mười sáu chứ ít gì... Thanh niên mười sáu tuổi được gọi là mùa mưa cũng có lý do của nó. Ví dụ như ở một mình trong phòng suốt một thời gian dài, sọt rác sẽ xuất hiện rất nhiều khăn giấy ướt sũng một cách khả nghi chẳng hạn..."
"Này, ngươi tự nói mình đấy chứ! Đừng đánh đồng ta với ngươi! Kiểu đối thoại như vậy thật kì quái! Ngươi định làm gì?" Đoạn Phi la lớn, hình tượng lãnh khốc không còn sót lại chút nào. Phòng tuyến tâm lý của hắn đã đến giới hạn và chuẩn bị sụp đổ.
Khách khứa xung quanh gần như đều nhìn về phía này, thiếu điều muốn vây đến xem.
Cổ Trần càng cười càng tỏ ra hèn mọn bỉ ổi: "Ta hiểu rồi! Nếu tạp chí không đủ thỏa mãn ngươi... Tốt thôi! Thật ra ta còn tiện đường mua một vài DVD không tệ, ngươi xem này..."
Nói xong, hắn lại lấy một chồng đĩa DVD trong túi áo ra, tất cả đều là loại không đóng gói, chỉ có điều trên mặt DVD đã viết sẵn tên mỗi bộ phim...
Trong lòng Đoạn Phi vang vọng hai chữ: Mẹ kiếp!
"Ngươi cứ cầm lấy tín vật đi... Sau đó mang theo đồ đạc của ngươi, cách ta càng xa càng tốt..."
Đoạn Phi giao tín vật, thầm cầu nguyện quái thúc thúc Cổ Trần nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Cổ Trần nhận tín vật, trở lại xe.
Vừa ngậm một điếu thuốc, hắn vừa khinh thường nói: "Thằng quỷ nhỏ cuồng vọng, chỉ với ngươi mà dám đấu với ta à?"
Tín vật là một tấm thẻ trong suốt. Sau khi quan sát bằng linh thị, Cổ Trần thấy trên thẻ có chữ viết, biết được địa điểm tập hợp của vòng loại là ở một bến cảng cách đây không xa. Thế là hắn liền cầm món tín vật không cần tốn nhiều sức để lấy được đến nơi cần đến.
Mà giờ khắc này, tại các nơi trong thành phố S, mười bốn lính mới khác kinh ngạc không thôi. Bọn họ dùng linh thức để theo dõi vị trí của tín vật trong mọi thời khắc nên chỉ biết có một người cướp được tín vật trong tay Đoạn Phi...
Tôn Lãng và ba gã Thập Điện Diêm vương sớm chờ ở địa điểm tập hợp, rất nhiều người săn quỷ đến đây để quan sát cuộc chiến.
Biện Thành Vương Tất Hiếu Nghĩa nói: "Không ngờ vòng thứ nhất đào thải nhiều thí sinh như thế, xem ra Đánh Giá Lính Mới năm nay sắp có kết quả!"
Tôn Lãng hỏi: "Tất lão đệ cũng nhận ra Đoạn Phi sao?"
Tất Hiếu Nghĩa gật đầu: "Đoạn Phi có thực lực trác tuyệt, chỉ sợ lính mới năm nay không ai có thể rung chuyển vị trí của hắn."
Tôn Lãng lại nói: "Hoàng Du lão đệ, linh thức của cái gã Cổ Trần mà ngươi coi trọng vừa tiếp xúc với Đoạn Phi. Ta nghĩ sẽ nhanh chóng có kết quả."
Hoàng Du ngẩn người ngắm mặt biển, gió biển thổi mái tóc rối bù bay phần phật.
Mắt hắn bỗng sáng ngời. Đám người xung quanh bắt đầu ồn ào.
Khuôn mặt Hoàng Du đầy vẻ vui mừng: "Đúng vậy, đó là một gã rất thú vị..."
Tôn Lãng, Đổng Hòa, Tất Hiếu Nghĩa đều không dấu được vẻ kinh ngạc trên mặt.
Tôn Lãng cười khổ: "Thằng nhóc ác liệt đó cướp được tín vật trong tay Đoạn Phi, năm nay có trò hay để xem rồi đây."