Rõ ràng là tiết trời đã bước sang cuối thu, nhưng quang cảnh ban đêm ở đây lại giống như giữa mùa hạ mát mẻ, trăng sáng dần nhô cao, sao giăng đầy trời , bên bờ những hàng cây dương liễu uyển chuyển đong đưa, trên mặt nước xa xa trong thuyền hoa truyền đến giai điệu vũ mị, giọng nữ du dương khẽ cất tiếng hát, oanh thanh yến ngữ [ ] náo nhiệt, âm thanh cười nói chơi đùa trong trời đêm truyền đi rất xa, màu trắng của cầu Ngâm Nguyệt dưới bóng đêm càng nổi bật sự tinh khiết tựa như một loại bạch ngọc bóng loáng đã được trải qua chạm khắc tinh mỹ tạo thành, vô số ngọn đèn rực rỡ phản chiếu lên mặt sông hòa cùng nhịp sóng vỗ lăn tăn, sáng chói như minh châu !
[ ] nói chung chỉ tiếng nói của người con gái
Lâm Lang nghe được giọng nói quen thuộc của Quân Thương, thân thể vận sức chờ phát động bỗng nhiên thả lỏng , mềm mại tựa vào lồng ngực của ấm áp Quân Thương, liên tiếp trải qua ba ngày sự căng thẳng lo âu trong đáy lòng nàng lập tức nhẹ nhõm thoải mái chưa từng có, một loại hạnh phúc khó nói lên lời mang theo chút chua xót cảm kích ập vào lòng, đôi mắt sáng trong như mặt hồ phẳng lặng nhu hòa , hai giọt lệ trong suốt khó nén được từ trong vành mắt chậm rãi lăn xuống , rơi vào mu bàn tay Quân thương đang che miệng nàng .
Bàn tay Quân Thương như cảm nhận chất lỏng ấm nóng , bỗng nhiên cả kinh, lập tức buông lỏng tay che miệng Lâm Lang, nhìn nhìn giọt lệ trên tay, trong mắt thoáng qua tia thâm trầm, nói: "Lang Nhi ?"
Lâm Lang quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía hắn.
Quân Thương giơ tay lên đem nước mắt vương trên mi nàng nhẹ nhàng lau đi, đưa tay nâng mặt Lâm Lang hỏi : "Nàng không cảm giác thân thể có khác biệt chứ ?" Theo lý mà nói, cổ thân xác này của Lâm Lang một chút cảm giác đều không thể có, cũng sẽ không rơi lệ, nhưng ở trong ảo cảnh của yêu quái tạo ra, Lâm Lang thật sự rơi nước mắt !
Mặc kệ thế nào, đây là một hiện tượng tốt !
Quân Thương nhìn chăm chú Lâm Lang, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, hiện tại dung mạo Lâm Lang cũng có biến hóa không nhỏ: lông mày Lâm Lang trời sanh chân mày lá liễu , chỉ là đoạn cuối có chút sát vào nhau, lúc này đoạn cuối lông mày lại mượt mà như vậy , như nước chảy mây trôi , vừa tựa như là thoải mái tùy ý, nhẹ nhàng buộc vòng quanh một đôi mắt phượng long lanh luôn không hề gợn sóng, dung nhan thanh nhã xuất trần lộ ra một cỗ khí chất trong trẻo lạnh lùng không câu nệ thế tục, chóp mũi xinh xắn tinh xảo lúc này khẽ giương cao , vẫn như cũ không mất đi vẻ đáng yêu, chỉ là tôn lên cả người nàng càng thêm quý khí bức người, đôi môi anh đào hồng nhuận phơn phớt giống như vẽ rồng điểm mắt. . . . . . . . . . .
Ngũ quan Lâm Lang lấy mắt thường không nhìn rõ chậm rãi khôi phục dung nhan kiếp trước y hệt như Thái Thanh công chúa, Quân Thương bị vây trong trạng thái khiếp sợ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cỗ kích động, tiếng cười vui sướng trầm thấp từ trong cổ họng bật ra: "Lang Nhi, dung mạo của nàng. . . . . . . . . . ."
Người đời có lẽ không biết, phàm là huyễn ảo của yêu tinh trưởng thành, đều mô phỏng theo dáng vẻ nhân loại trong suy nghĩ của bọn hắn, cho nên, từng bộ dạng yêu tinh, ở nhân gian nhất định sẽ có người tương tự bọn họ, nhưng bọn hắn xuất thân là Thần tộc, lại từ nhỏ đều có diện mạo của riêng mình . Mặc dù, hắn không quan tâm dung nhan Lâm Lang là dáng vẻ thế nào, chỉ cần nàng vẫn là Lang Nhi của hắn, dù nàng là một tảng đá, một thân cây, một giọt nước, một khối băng, hắn vẫn thủy chung yêu nàng, nhưng hắn bản tâm luôn hi vọng Lang Nhi có diện mạo kiếp trước của mình , vậy mà, ở nơi trong huyễn cảnh, Lang Nhi lại thật khôi phục dung nhan ban đầu, vậy có phải chứng minh rằng . . . . . . . . . . . . . .
Lâm Lang kinh ngạc nhìn giọt lệ còn sót lại trên tay Quân Thương, cũng khiếp sợ trợn to hai mắt, nhẹ nhàng nâng tay xoa khóe mắt của mình, nghi ngờ cau mày: "Ta đây là. . . . . ."
Lời Lâm Lang còn chưa dứt, đã bị Quân Thương từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy, một tay bịt miệng nàng .
Lâm Lang cả kinh, nhìn ra phía bên ngoài, chỉ thấy trên bầu trời mây đen cuồn cuộn kéo đến, ánh sáng trong nháy mắt bị che mờ, thuyền hoa trên song Ngọc Đái cũng không thấy nữa, bên bờ bọn nữ yêu thần sắc đang hoang mang sợ hãi đem Lâm Chính Dương giấu phía sau một lùm hoa !
chúng nữ yêu mới vừa đem Lâm Chính Dương giấu kỹ, mây đen lướt qua, một nữ tử toàn thân vận hắc y từ trên trời giáng xuống, hắc sa xẹt qua mặt sông ngọc đái , bay nhanh vững vàng hạ xuống trên bờ !
chúng nữ yêu rối rít hướng về phía nữ tử áo đen hành lễ: "Cung nghênh Tử cô nương !"
Người được gọi là Tử cô nương một thân y phục hắc sa, trên mặt cũng che hắc sa, dưới cổ lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết, dưới màu đen làm nổi bật vẻ diêm dúa lẳng lơ đầy mỹ cảm, nàng khẽ nâng bàn tay ngọc lên, hướng về phía chúng nữ yêu lạnh nhạt nói: "Đứng dậy đi !"
Âm thanh Tử cô nương vừa ra khỏi miệng, trong lòng Lâm Lang chấn động, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Quân Thương, liền chạm vào ánh mắt nặng nề của Quân Thương, hướng về phía nàng khẽ gật đầu —— Tử cô nương thật sự là A Tử !
Lâm Lang kìm nén tâm trạng khiếp sợ, quay đầu lại tiếp tục xem họ rốt cuộc muốn làm gì!
Chỉ thấy Hồng Dược từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, tiến lên cung kính trình cho A Tử nói: "Tử cô cô , đây là nguyên khí ba mươi sáu người , xin cầm lấy!"
A Tử nhận lấy, cúi đầu nhìn qua bình sứ nhỏ, nét mặt ẩn dưới lớp khăn che mặt mặc dù không nhìn ra tâm tình của nàng, lại nghe được nàng cười lạnh một tiếng, hỏi "Đây là ba mươi sáu nguyên khí người mà Quỷ Đế chỉ định ?"
A Tử lời vừa nói ra, trên mặt chúng nữ yêu cũng hiện ra thần sắc bối rối không giống nhau , còn Hồng Dược cố nén kinh hoảng tiến lên phía trước bẩm báo : "Trong này là ba mươi sáu nguyên khí người mà Quỷ Đế chỉ định !"
A Tử nghe xong, quét mắt nhìn chúng nữ yêu một lần, sau đó ánh mắt ngừng ở trên người Hồng Dược, trong mắt lệ khí xuyên thấu qua khăn che mặt làm cho người ta không rét mà run: "Quỷ Đế phải cần đủ ba mươi sáu nguyên khí người , mà một kẻ trong số đó chính sẽ đạt được danh vị tân Trạng Nguyên năm năm sau, cũng là yếu tố then chốt để tu luyện, nếu thiếu hắn, Quỷ Đế tẩu hỏa nhập ma, thì các ngươi cũng không sống tốt được đâu !"
"Hồng Dược tỷ tỷ. . . . . . . . ." Mấy tên nữ yêu tựa như rơi vào tâm trí rối loạn.
Thân thể Hồng Dược cũng không nhịn được khẽ run lên, lại lập tức mở miệng cắt đứt âm thanh bàng hoàng của mấy vị tỷ muội sau lưng, kiên định nói: "Xin Tử cô cô minh xét, trong này đích xác là ba mươi sáu nguyên khí người mà Quỷ Đế chỉ định !"
A Tử hừ lạnh một tiếng, trong tay sợi tơ gấm màu đen bỗng nhiên kéo căng, như lợi kiếm xuất ra khỏi vỏ nhanh như gió thẳng tắp bắn về vị trí Lâm Chính Dương ẩn thân sau bụi cây, Hồng Dược thấy vậy, sắc mặt đại biến, thân hình vừa chuyển, giơ tay lên xoay chuển một vòng , đem sợi tơ gấm màu đen trong tay A Tử quấn lấy cánh tay mình bắn ra: "Tử cô nương, ngươi muốn làm gì?"
A Tử hừ lạnh: "Chỉ là một bụi hoa thụ, ngươi khẩn trương làm gì?"
"Bản thân bọn ta chính là hoa thụ, không thể nhìn hành động ngươi tổn thương hoa thụ!"
A Tử nghe vậy, liền ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha. . . . . . Các ngươi thật sự coi chính mình là yêu sao ? Chỉ là một tàn hồn, cũng dám tự xưng là yêu ?"
A Tử chân lướt như bay, vung sợi tơ gấm màu đen về phía Hồng Dược , bỗng nhiên lui về phía sau xa ba trượng: "Là các ngươi không biết điều, đừng trách bản tiểu thư hạ thủ vô tình!"
Nhìn A Tử nổi lên sát tâm với đám người Hồng Dược, ánh mắt Quân Thương chợt lóe, liền muốn đứng dậy, lại bị Lâm Lang nắm tay giữ lại: " Đợi đã …….....! Nếu Lâm Chính Dương không để ý chết sống của đám người Hồng Dược, chúng ta xuất hiện cũng không muộn!"
Mâu quang Quân Thương thoáng qua tia cưng chiều, cười cười, lại đem Lâm Lang ôm vào trong lòng !
Tâm tư Lâm Lang, hắn sao lại không hiểu? Cũng chỉ là muốn nhìn Lâm Chính Dương có đáng giá để Hồng Dược bảo vệ !
Lâm Chính Dương ẩn núp phía sau bụi cây một chút động tĩnh không nghe thấy, ngược lại Hồng Dược ôm cánh tay bị thương, hô: "Bọn tỷ muội! Bày trận!"
Thân hình chúng nữ yêu nhanh nhẹn chuyển đổi, đỏ lục lam chàm tím, vô số hào quang chiếu sáng bầu trời quyện vào nhau hướng A Tử tập kích , A Tử vẫn như cũ khí định thần nhàn, cho đến khi ánh sáng màu sắc rực rỡ đánh thẳng đến trước mặt, nàng mới vung ống tay áo, sợi tơ gấm màu đen bắn ra, đem vô số hào quang chạm phải chia năm xẻ bảy!
Cùng lúc đó, chúng nữ yêu rối rít bị đánh bật bay ra ngoài, che ngực không còn sức gượng dậy !
A Tử thấy vậy, quầng sáng màu đen chợt lóe liền muốn hạ sát chiêu, nhưng người thiếu niên ẩn núp phía sau hoa thụ vẫn như cũ im hơi lặng tiếng, Lâm Lang cũng nhịn không được nữa, ở thời điểm chỉ mành treo chuông thân hình vượt qua đem quầng sáng màu đen A Tử hóa giải ở giữa lòng bàn tay mình : "A Tử! Dừng tay!"
A Tử cũng không có nghĩ đến Lâm Lang lại đột nhiên xuất hiện, đợi thấy rõ ràng dung mạo Lâm Lang, bất giác sửng sốt: " Thái Thanh công chúa? "
Lâm Lang đứng ở giữa không trung, một thân y sam xanh biếc ở mây đen cuồn cuộn trên bầu trời tùy ý phấp phới tung bay, da thịt như xuân mai trán tuyết [ ], thanh ngạo như thu cúc phi sương [ ] , đứng yên trong đám mây mù lượn lờ tùng sinh không cốc [ ], dung mạo xinh đẹp tuyệt luân như hà ánh trừng đường [ ] , khí chất trong trẻo lạnh lùng tựa như nguyệt xạ hàn giang [ ] .
[ ] Trắng như hoa mai tuyết phủ
[ ] bông huệ sương pha
[ ] cỗi thông mọc trong vô cốc
[ ] mây ráng soi dưới trùng ba
[ ] trăng rọi trên sông Ngân hà
Tác giả lấy số câu trong bài thơ cảnh ảo tiên cô phú (Bài phú của tiên cô nơi cảnh ảo) của Tào Tuyết Cần đế miêu tả nhan sắc , thần thái ,khí chất nữ ,bài thơ này được tác giả viết trong truyện Hồng lâu mộng
Không chỉ A Tử sửng sốt, còn lại chúng nữ yêu cùng núp kẻ ẩn núp phía sau hoa thụ Lâm Chính Dương trợn to hai mắt, thẳng tắp nhìn chăm chú vào nữ tử lục y điềm tĩnh cao quý giữa không trung không dám thở mạnh một tiếng —— chỉ sợ bỏ qua một động tác thần thái xinh đẹp của nữ tử .
Quân Thương thấy mọi người vây trong thần thái khiếp sợ cùng si mê, có chút không vui, một đạo ánh sáng thoáng qua, hắn đã đứng ở bên cạnh Lâm Lang, cùng với nàng kề vai sát cánh, thân hình hắc y cường tráng, tản mát ra khí phách cường đại, thân hình vĩ ngạn rắn rỏi tôn lên đường cong quyến rũ của nữ tử, trở thành sự chênh lệch rõ ràng, nhưng là, xem ở trong mắt mọi người ,lộ ra một bức tranh hài hòa xứng đôi, một điểm cũng không lộ vẻ đột ngột!
Hắn lạnh lùng mở miệng: "A Tử ! Trở về!"
A Tử hừ lạnh: "Ta là tiên tử bên cạnh Quỷ Đế, tại sao phải nghe lời huynh ? Huynh kêu ta trở về thì ta phải trở về sao?"
Quân Thương thật chặt nhíu mày, lạnh lùng nói: "Ngươi trợ trụ vi ngược, tổn thương người phàm, nếu ngươi không chịu nghe khuyên bảo, hôm nay bổn tọa sẽ không lưu tình, giết ngươi tại đây !"
A Tử nghe được lời nói nhẫn tâm Quân Thương, ngửa mặt lên trời "Ha ha" cười to, cuối cùng hừ lạnh nói: "Ta đã rơi vào ma đạo, muốn giết ta, huynh cứ tới đi! Hôm nay chúng ta xác định xem ai sẽ chết vào tay ai!"
A Tử vừa dứt lời, sợi tơ gấm màu đen trong tay như lợi kiếm bén nhọn thẳng tắp bắn về phía Quân Thương, quấn lên tay chân của hắn, trong mắt Quân Thương hiện lên tức giận, vừa dùng lực, vốn là sợi tơ gấm màu đen cuốn lấy tay hắn chân liền hóa thành mảnh vụn, Quân Thương xuất chiêu hướng A Tử chém tới —— thế nhưng thật sự hạ sát chiêu!
Lâm Lang nhìn A Tử đứng yên bất động, trong lòng biết nàng là ôm quyết tâm muốn chết, lắc mình tiến lên tiếp nhận một quyền ánh sáng của Quân Thương, bị một kích mang năng lượng khổng lồ hung mãnh, nàng thân hình thoắt chuyển một cái, ngực truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, một cỗ khí huyết ngòn ngọt xông lên cổ họng, thiếu chút nữa ngã xuống, Quân Thương lập tức tiến lên ôm nàng vào trong ngực, sắc mặt xanh mét !
Lâm Lang đè xuống ngụm máu dâng lên, ngẩng đầu hướng hắn lấy lòng cười cười: " Chàng đừng tức giận ! Ta về sau nhất định sẽ cẩn thận. . . . . . . . . . . ." Một kích kia mang lực sát thương đủ để muốn lấy mạng nhỏ A Tử, mà A Tử đối với Quân Thương có ý nghĩa không nhỏ, cho nên, nàng không thể nhìn A Tử chết!
Sắc mặt Quân thương càng thêm âm trầm, bàn tay nắm bên hông Lâm Lang đã siết lại thật chặt, A Tử đã rơi vào ma đạo, nể tình thường ngày tình ý lên, hai ba ngày qua hắn đã hết sức khuyên bảo, cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, nhưng A Tử cố chấp không quay đầu, thậm chí tệ hại hơn còn hút lấy nguyên khí người phàm để tu luyện, cho nên, mới vừa rồi hắn không do dự hạ sát chiêu với A Tử , một quyền ánh sáng hạ xuống, đủ để cho A Tử hồn phi phách tán, nhưng hắn không ngờ Lâm Lang lại chạy lên đỡ cho A Tử, Lâm Lang vốn là Thái Thanh công chúa, tất nhiên vô sự, nhưng mà bây giờ, thân thể của nàngsao có thể chịu nổi một chiêu này ?
Lâm Lang cảm nhận được Quân Thương nồng đậm lo lắng, khẽ cười cười, mặc cho Quân Thương tăng lực ôm chặt mình, sinh ra tình ý tuôn hướng Tứ Chi Bách Hài —— mỹ nhân như ngọc, có thể để cho bách luyện thép có thể hóa thành ngón tay mềm, người nào lại biết, bách luyện thép cũng có thể khiến mỹ nhân như ngọc tâm mềm mại thành một vũng nước đây?
A Tử nhìn hai người ăn ý xung quanh tràn ngập nhu tình mật ý, cả người hết sức bi thương, ánh mắt lạnh lùng dưới khăn che mặt đã tràn lan quyết tuyệt cùng hận ý ——
"A Tử, trở về đi ! Chúng ta cũng hi vọng ngươi trở lại!" Cách cái khăn che mặt, Lâm Lang vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt phẫn hận của A Tử , đó là vì yêu không phải hận, yêu quá sâu đậm, cho nên mới vừa rồi Quân Thương tung một kích kia nàng ta không có né tránh, nàng là tình nguyện chết trên tay hắn !
Nhưng là, tâm nàng cũng có mặt ích kỷ , nàng sao cho phép A Tử chết ở trên tay Quân Thương, sau đó về lâu dài qua năm tháng Quân Thương càng không thể nào quên nàng ? Nàng không muốn bất kỳ nữ nhân nào chiếm cứ lòng của Quân Thương, huống chi, người sống làm sao có thể tranh được qua một người chết? Cho nên, nàng tình nguyện mạo hiểm bị thương thay A Tử đỡ một quyền kia !
"Trở về ? Trở về nhìn các ngươi ân ân ái ái sao?" âm thanh A Tử dữ tợn vô hình trung bao hàm vô số chua chát khổ sở, cười khổ hai tiếng, run rẩy nói: " Quân ca ca, ta đợi huynh hơn một nghìn năm, huynh tại sao không chịu liếc nhìn ta một cái? Huynh nói Thần tộc không thể cưới Yêu Tộc làm thê tử, nhưng bản thân nàng ta cũng là từ yêu thai sinh ra, bất quá nàng ta may mắn có một người phụ thân tốt, ta cũng vậy có thể cố gắng tu luyện, thoát khỏi Yêu Tộc, nhưng huynh chính là không chịu quay đầu lại xem ta, ta không hiểu , chẳng lẽ nàng tốt đến mức trong mắt huynh không thể chứa ai khác ? Chẳng lẽ huynh cứ một mực yêu nàng? Thậm chí vì nàng đều cam chịu rơi vào yêu đạo, chịu được đại kiếp nạn năm một lần! Kết cục sẽ là tan thành mây khói !"
"Nếu hiện tại huynh chấp nhận, huynh chịu tiếp nhận ta, cho dù là để cho ta lặng lẽ không danh phận đi theo huynh đều được cả , ta lập tức thoát ly ma đạo, trở về với huynh!"
"Ta có thể không cùng nàng tranh giành, ta chỉ là muốn huynh để mắt đến ta mà thôi. . . . . . . . . . ."
Âm thanh A Tử khàn khàn bi thương, Quân Thương nghe chất vấn của nàng, thân thể hơi cứng ngắt, lập tức quay sang nhìn Lâm Lang, đợi quan sát trên mặt Lâm Lang không có dấu hiệu tức giận, hắn mới lạnh lùng cất tiếng: "A Tử, bổn tọa sớm đã nói với ngươi, bổn tọa đối với ngươi vô tình! Về sau, ngươi nhất định sẽ gặp phải người thật lòng với ngươi !"
"Người trong lòng ta chính là huynh !" A Tử không đợi hắn nói xong, liền rống to, "Nếu như huynh không thích ta, ta sao có thể gặp được người thật tình ?"
Lâm Lang nhìn A Tử điên cuồng mất kiểm soát, đột nhiên cảm thấy có chút bi ai , nàng nói: "A Tử, ngươi luôn miệng nói yêu Quân Thương, ngươi biết cái gì là yêu sao ?"
A Tử không nghĩ tới Lâm Lang lại đột nhiên mở miệng, bỗng nhiên sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía nàng: "Ta yêu Quân ca ca, cùng Quân ca ca ở chung một chỗ so với ở bên cạnh các thần khác tiên với nhau cảm giác không giống nhau, thần tiên trong tam giới hoặc là cao cao tại thượng, hoặc là sống mơ mơ màng màng, hoặc là tự cho là đúng, chỉ biết là tầm hoan mua vui, nhưng Quân ca ca không giống bọn họ, hơn nữa Quân ca ca si tình, yêu một người sẽ toàn tâm toàn lực mang đến hạnh phúc cho nữ tử đó, cõi đời này không có nam tử nào có thể so sánh với hắn. . . . . . . . . . . . ."
Con ngươi như hắc diệu thạch của Lâm Lang chợt lóe sáng nhu hòa nhìn về phía Quân Thương: "Yêu là lưỡng tình tương duyệt, nhưng tình đầu tiên chính là một chữ khó giải, yêu hận đều là tình, mấu chốt là ở chữ ‘‘ Duyệt ’’ , chữ ‘‘ Duyệt ’’ chứa bộ tâm bên trong, hàm ý sâu sắc trong đó là vĩnh hằng, mỗi người đều có cảm thụ không giống nhau, [ hơn nữa riêng ngươi cảm thấy ‘duyệt’ cũng không được, hai chữ tương duyệt mới là một thể ] [ ] , đầu tiên muốn thay suy nghĩ của đối phương, chỉ là chính ngươi lại hành động ngược lại, mang đến vô số quấy nhiễu cưỡng ép đối phương ở cạnh ngươi, đây là yêu sao ?"
[ ] đoạn này nói về cụm “tương duyệt” trong “lưỡng tình tương duyệt”, ý chỉ yêu không phải chỉ có một người vui, mà phải cả hai cùng thấy vui
"Ngươi nói ta mang đến khốn nhiễu ( rắc rối; khó chịu ) cho Quân ca ca?" A Tử tức giận chất vấn, "Nếu như không có ngươi, Quân ca ca nhất định sẽ yêu ta!"
Âm thanh Quân Thương trầm trầm truyền đến: "Nếu không có Lang Nhi, ta cũng sẽ không thích ngươi ! Thời điểm ban đầu ngươi đi theo ta, còn nhớ rõ hình dáng ta ra sao không?"
A Tử sững sờ, dường như rơi vào trầm tư, vừa suy tư vừa nói: "Lúc ban đầu. . . . . . Lạnh lùng. . . . . . hờ hững. . . . . . Tuyệt tình. . . . . . Khát máu. . . . . . Cao cao tại thượng. . . . . . Trong mỗi ngày đều sống trong túy sinh mộng tử [ ], đối với chuyện gì cũng thờ ơ!"
[ ] (Nghĩa đen) Sống ở trong cuộc say, chết ở trong chiêm bao /// (Nghĩa bóng) Nói một kẻ sống không có lí tưởng gì, sống bụi chết bờ.
Lúc ban đầu nhìn thấy Quân Thương, nàng vẫn còn là một tiểu hồ ly, thời điểm đó Quân ca ca so với hiện tại một bộ dạng cao lớn tuấn lãng, pháp lực cao cường, nhưng lại không giống hiện tại luôn thích cau mày, khi đó vẻ mặt hắn mỗi ngày đều là lạnh nhạt hờ hững, mỗi ngày ở trong cung thiết yến mời khách, không ngừng chìm đắm trong tiếng nhạc của nhạc cụ bộ khí, ti trúc ( đàn sáo ), mỹ nhân vây chung quanh, tầm hoan mua vui . . . . . . . . . . . .
Tựa như dáng vẻ của các thần khác tiên ?
A Tử bỗng nhiên hồi tưởng lại ấn tượng Quân Thương trong mấy năm kia, chỉ cảm thấy cả người run lên, trong mắt lộ ra nghi hoặc cùng khó hiểu: "Tại sao?" Nàng đã quên mất Quân ca ca đã từng trải qua những chuyện hoang đường thế nào, ở trong ấn tượng của nàng Quân ca ca là lạnh lùng khí phách, nam tử tuấn lãng cường đại, khiến nữ nhân mặt đỏ tim đập, không tự chủ được trầm luân trong đó. . . . . . . . . . . . . .
Nàng nói các thần khác tiên cao cao tại thượng, sống trong túy sinh mộng tử , tự cho là đúng, chỉ biết là tầm hoan mua vui, nhưng. . . . . . . . . . . .. . . . . Trước kia ,Quân ca ca đúng là bộ dáng như vậy hay sao? Hơn ngàn năm , nàng đã quên mất dáng vẻ phóng túng của hắn, chỉ cảm thấy hắn cùng với các thần khác tiên là bất đồng , nhân gian có một từ, đúng rồi, gọi cái xác không hồn, các thần khác tiên chính là cái xác không hồn, chỉ có Quân ca ca là một người sống sờ sờ. . . . . . . . . . . . .
"Đúng vậy!" Giọng nói Quân Thương lạnh nhạt trong âm điệu ẩn chứa vui mừng cảm kích, cũng là lời ít mà ý nhiều nói, "Ta có thể thay đổi sinh tồn , biến thành như hôm nay, đều là bởi vì Lang Nhi ! Cho nên, ta không thể nào yêu ngươi!" Năm đó Lang Nhi phấn đấu quên mình yêu hắn cảm động, cũng làm cho hắn tìm được tình yêu vĩnh hằng !
Sống làm Thần tộc, có khả năng kéo dài sinh mạng, theo năng lực tu luyện lên cao còn có thể trường sinh bất lão, thế nhưng kéo dài sinh mạng có chỗ lợi gì? Trước khi biết Lang Nhi , hắn bình thản mơ hồ sống qua ngày, chìm đắm trong cái gọi là tôn vinh ( tôn quý và tự hào ), mỗi ngày trải qua túy sinh mộng tử , nhưng tuyệt không cảm thấy khoái hoạt, cho đến khi gặp nàng. . . . . . . . . . . .
Lâm Lang có lẽ đã quên, bọn họ lúc đầu gặp nhau cũng không phải ở yến hội trên thiên đình , mà là gặp nhau ở Minh giới, khi hắn đăng cơ đại điển , nàng đi theo nàng phụ vương đại đế Huyền Vũ chúc mừng hắn , khi đó, nàng mới vừa vặn tuổi, theo Thần tộc tuổi trưởng thành đến xem, vẫn còn là tiểu hài tử, một đôi búi tóc đáng yêu, vẻ mặt ngây thơ đã bước đầu hiển hiện ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành ngày sau.
Ngày ấy, tiểu cô nương không có cùng người khác một dạng say mê trong đại điện thưởng thức ca múa, mà là trốn sang một bên nhìn một quyển sổ mệnh nhân gian () , hắn nhìn thấy lạnh lùng nói: "Người phàm như con kiến hôi, sinh mạng thoáng một cái rồi biến mất, có cái gì tốt để nhìn?"
() quyển sách nói về thời gian sinh ra và chết đi của con người
Khi đó nàng nói: " Tuổi thọ phàm nhân so với thần tộc chúng ta quả thật rất ngắn ngủi, nhưng mà, chúng ta mỗi ngày đều trôi qua không sai biệt lắm, vạn vạn năm còn không phải cùng một ngày đều là một bộ dáng hoang đường như nhau sao ? Còn phàm nhân mỗi thời mỗi khắc trôi qua đều khác biệt, một ngày của họ hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp còn hơn hơn trăm ngày của thần tiên chúng ta !"
Mọi người đều biết, một ngày trên thiên đình, tương ứng với một năm của nhân gian, một ngày nhân gian chống đỡ hơn ngày trên Tiên giới, một năm đi qua chính là hơn chín vạn ngày, cho nên, sinh mạng phàm nhân so sánh với Thần Tiên cũng không ngắn ngủi, sinh mạng bởi vì không biết trước kết cục, bởi vì có hi vọng, có ước mơ, có thứ đáng quý trọng để theo đuổi mà cuộc đời trở nên hoàn mỹ.