Hứa linh tỉnh lại, xoa xoa gáy từ từ ngồi lên.
"Đây..."
Cô ngạc nhiên nhìn khung cảnh xung quanh.
Đây là một căn phòng lớn, trong phòng trưng đầy búp bê, còn cô thì đang nằm giữa mấy con búp bê đó, cả căn phòng cũng chỉ có chỗ đất này là trống thôi.
Hứa Linh quan sát hết con này đến con khác, chúng nó đều là nữ, kiểu tóc đa dạng, mắt to mũi nhỏ, miệng nhỏ chúm chím.
Hứa Linh cầm một con búp bê lên, vẫn còn rất mới, lớp nhựa trên mặt sạch sẽ, đôi môi nhỏ đỏ tươi.
Cô đứng lên, đi đến cạnh cái cửa sổ duy nhất trong phòng nhìn ra bên ngoài, trong chớp mắt cô lại đơ cả người.
Cảnh vật bên ngoài rất quen thuộc, đó là khung cảnh bên ngoài phòng riêng của cô.
Chẳng lẽ cô đang ở nhà?
Cô quay đầu lại nhìn căn phòng, tuy mấy con búp bê này không giống với mấy con ở nhà ông bà ngoại, nhưng bố cục phòng này chắc chắn là phòng của cô.
Lúc quay đầu cô không để ý cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đang từ từ thay đổi, mặt cỏ xanh tươi mát rượi biến thành cỏ dại lụi tàn, đây mới là cảnh thật.
"Phòng của mình..."
Nhìn xung quanh cô lại thấy không thoải mái, giống như bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm vậy.
Cô còn có cảm giác bên trong ánh mắt này mang theo cả cảm xúc.
Trêu chọc, lạnh băng, không có ý tốt, giống như đang nhìn vào một con cá nằm phơi thân trên thớt.
Ánh mắt không có vị trí xuất phát rõ ràng, dường như chúng đến từ tất cả các hướng trong phòng, như có rất nhiều người đang bao vây cô.
Hẳn là...không phải mấy con búp bê ha?
Không biết là do ảo tưởng của cô hay sao, cô cảm thấy từng biểu cảm của lũ búp bê thật âm hiểm, gian tà nhìn chằm chặp vào cô.
"Ừm, chắc là mình tưởng tượng thôi, đồ nhựa thì sao có cảm xúc như con người được."
Nói xong, cô kéo con búp bê trong tay mình, từ miệng nó vang ra tiếng thét chói tai.
Cô giật mình tới mức vứt nó đi, nghi ngờ nhìn nó không chớp mắt.
Qua một hồi lâu cũng không thấy nó có động tĩnh gì, cô cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ mình bị ảo thanh?
Cô dùng sức đạp lên con búp bê một cái, nó lại thét chói tai, dừng rồi đạp thêm một cái, nó lại thét tiếp.
"Ôi..."
Cô nhẹ nhàng thở phào, ra là vậy, là loại búp bê đụng vào sẽ gào lên, xíu chút hù cô chết rồi.
Nhưng búp bê bình thường sẽ có tiếng hét chói tai như vậy sao? Đồ chơi như thế này mấy đứa nhỏ thích mới là lạ.
Hứa Linh không còn hứng thú với mấy thứ này nữa, cô cũng cảm thấy ánh mắt từ nãy tới giờ đã biến mất, cô chậm rãi bình tĩnh hơn.
Đi đến cạnh cửa, mở ra, bên ngoài là một phòng khách lớn, điều khiến cô ngạc nhiên là bố cục phòng khách này y hệt phòng khách nhà cô.
Sau đó, cô đi một vòng xem cả căn phòng, đáng sợ là bố cục của nó giống như bắt chước nhà cô vậy, y như đúc ra từ một khuôn.
Nhưng cô vẫn chắc chắn nơi này không phải nhà cô, tuy giống lắm nhưng gia cụ và vị trí ban công không giống nhau.
Khung cảnh bên ngoài làm cô nghĩ nhà này nằm trên hoặc dưới nhà cô, trong cùng một toà nhà, thảo nào lại quen đến vậy, các nhà ở các tầng trong cùng một chung cư đều có bố cục giống nhau mà.
Nhưng lúc cô mở cửa chính lại ngơ cả người.
Phía sau cửa không phải hành lang, mà là một căn nhà khác giống hệt căn nhà cô đang đứng.
Cô vẫn chưa bước ra khỏi cửa, quay đầu nhìn phòng khách sau lưng rồi nhìn phòng khách trước mặt, sopha, TV, bàn trà, ban công đều giống nhau, cô đang đứng ở giữa hai căn phòng y hệt nhau.
Nhất thời đầu cô hơi thiếu máu lên não, chuyện gì đây, đừng nói đang nằm mơ nha, không thì sao chuyện này có thể xảy ra?
Gương! Đúng, là gương! Giống như đang nhìn một căn phòng được phản chiếu trong tấm gương vậy.
Nhưng mà căn phòng trước mắt không nằm trong gương, cô có thể chạm vào nó mà.
Vậy nơi này không phải nơi cô sống, nơi này là một khu khác?
Đây là đâu?
Như chợt nhớ tới điều gì, suy nghĩ chợt rõ ràng hơn, cả người cô run rẩy, nơi này ở trong bộ phim kinh dị kia! Thảo nào lúc xem phim lại thấy nó kì lạ, thì ra, thì ra là căn phòng trong đó giống hệt căn phòng trong nhà cô! Sao cô lại không nhận ra sớm, giống đến như vậy mà lại bỏ qua...tựa như có ai đó đã làm giảm lực chú ý của cô.
Là nữ quỷ đó, đây là nơi nó ở khi còn sống mà!
Nó mê hoặc mình, bây giờ cô bắt đầu hoài nghi, đâu là thật, đâu là giả, cũng nghi ngờ là trí nhớ của bản thân bị sai lệch, cô vốn đã chết rồi, chết cùng với ba người Diệp Mộng Dương.
"Không, không thể nào, như vậy sai lắm, tôi không có!"
Cô điên cuồng lắc đầu, cô vẫn còn sống, vẫn sống, không thể để cho quỷ kế của ả thành công được!
"Phải chạy đi! Chạy khỏi đây! Rời khỏi nơi quỷ quái này!"
Hứa Linh vực dậy bản thân, không để suy nghĩ quấn chân nữa, lao vào căn phòng trước mặt, không còn cách nào khác, đây là con đường duy nhất rồi.
Cô xoay nắm tay cửa phòng ngủ, mở ra, lại thấy được phòng khách như cũ.
Hít một hơi thật sâu, cô dùng biện pháp thử từng cái, tiến vào trên dưới 20 căn phòng nhưng vẫn không tìm được lối ra.
Các căn phòng này vừa giống nhau lại như liền với nhau.
Cô chạy mãi đã không còn sức nữa, vô lực ngồi xuống đất bật khóc.
Cô kiệt sức rồi, nhưng vẫn không tìm thấy đường ra nào.
Cô như bị giam trong một sân khấu hài kịch, diễn trò mua vui cho tên chủ nhân nào đó đang quan sát, nhìn cô từ thất vọng chuyển sang điên loạn, nó có niềm vui nào ở đây?
Con quỷ trong phim kinh dị rốt cục muốn cô làm gì?
Hiện tại cô đã hiểu thấu đáo, cô trốn không thoát thế giới trong phim này, nếu vậy cẩn thận suy nghĩ lại xem còn có biện pháp gì, nội dung bộ phim...Đúng diễn biến của phim! Cô chợt nghĩ tới một biện pháp!
Nếu ở trong phim kinh dị thì có liên quan gì tới hoàn cảnh cô đang gặp hiện tại? Trong phim không có cảnh nào giống vầy cả.
Phòng trong gương? Cảnh này chưa từng xuất hiện trong đó, đây không phải nội dung của bộ phim! Con quỷ này tự viết lại nội dung sao?
Nữ quỷ bước ra từ đĩa CD, có thể nội dung vở kịch cũng bị thay đổi theo.
Cô ta bóp méo nội dung vở kịch, không đuổi giết mình theo diễn biến kịch bản.
Vậy có phải là chỉ cần đi theo nội dung của bộ phim là có thể tránh việc bị giết, đây là góc chết của nó.
Cứ bám sát nội dung mà đi chắc chắn sẽ không đụng phải quỷ!
Đúng! Phim kinh dị cũng có lỗ hổng! Chỉ cần bước trên kịch bản sẽ không gặp cảnh giết chóc! Đây là con đường chạy trốn duy nhất!
Phải ở trong chung cư! Thì ra rời khỏi chung cư mới là đường chết! Không được phép bước một chân nào ra khỏi đó hết!
Nhưng mà làm sao mới trở lại được? Thế giới phòng trong gương này không có lối ra...!
Chợt, từ trong căn nhà vẫn luôn yên tĩnh vang lên âm thanh, Hứa Linh cẩn thận nghe kĩ, âm thanh đó đến từ phòng ngủ, từ nơi cô tỉnh lại.
Cô chợt nghĩ tới con búp bê, âm thanh cũng giống lắm, tiếng nó càng lúc càng lớn, lặp lại càng lúc càng nhiều lần, giống như có cái gì đó đi lại trong phòng, đụng phải mấy con búp bê đó.
Cuối cùng Hứa Linh phải bịt tai lại, âm thanh đó rất ồn, từng tiếng hét vang lên nối tiếp nhau như có vô số người đang gào thét đầy đau đớn.
Tiếng nó càng lúc càng vang, cô hiểu ra thứ bên trong phòng cách cửa càng ngày càng gần, rồi chợt tiếng ồn không thể chịu nổi đó im bặt.
Nắm tay cửa chuyển động, Hứa Linh căng thẳng nhìn quá trình này, cô không rõ là đã qua bao lâu, nhanh hay chậm, cửa mở.
Một bé gái đi ra, gương mặt rất đẹp, nhưng Hứa Linh lại hét to, cô bé này chính là nữ quỷ khi còn sống!
Cô gái đứng trước cửa phòng ngủ nhìn xung quanh, phát hiện ra Hứa Linh thì đi tới, cầm lấy Hứa Linh.
Lúc này cô mới phát hiện không biết từ khi nào mình đã thu nhỏ lại, mà cô bé lại to lên.
Cô đột nhiên thông suốt, kêu một tiếng đầy đau thương, cô biến thành búp bê, giống hệt mấy con búp bê trong phòng ngủ!
Không, tôi phải về! Tôi đã biết phương pháp rời khỏi đây rồi, tôi không cam lòng! Tôi không muốn chết!
Dường như cô bé không hài lòng với con búp bê trong tay mình, cô kéo tay nó, rồi như nghĩ tới việc gì mà chạy về căn phòng chứa búp bê.
Cô quan sát con búp bê tóc đen trong tay, như đang chọn chỗ để xuống tay.
Đầu tiên là kéo đứt cánh tay nó, cơ thể làm từ nhựa thế mà cũng chảy ra chút máu đỏ.
Ánh mắt cô tìm xung quanh, thấy cánh tay của con búp bê khác hợp mắt, thế là kéo đứt cánh tay đó gắn vào con búp bê tóc đen.
Rồi giựt nửa người dưới từ eo của con búp bê tóc đen, thay bằng một đôi chân dài.
Cô gật gật đầu tỏ vẻ vừa ý.
Rồi cô thay toàn bộ các bộ phận của con búp bê đó, cứ bứt ra rồi lắp một bộ phận của con búp bê khác vào, cô vui vẻ vuốt tóc con búp bê tóc đen, có vẻ rất hài lòng về lần thay đổi này cho nó.
Trên gương mặt con búp bê tóc đen được khảm đôi mắt màu xanh lam tối, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, cánh tay trắng như tuyết, đôi chân thon dài, bộ ngực nảy nở, dáng người được xem là hoàn mỹ nếu bỏ qua chất lỏng màu đỏ dính trên người, thật là một con búp bê tinh xảo.
Đã không còn nhìn ra được diện mạo gốc của con búp bê.
Cô bé cười, kéo con búp bê trong tay, nó lại hét lên, ở cổ còn rỉ máu, thân thể không còn sạch sẽ bị phủ đầy màu đỏ.
Nhưng dù thế cô bé cũng rất hạnh phúc, đây có vẻ là con búp bê hoàn mỹ nhất nó từng tạo ra.
Cửa phòng ngủ lặng lẽ khép lại, che lấp Hứa Linh bằng nhựa ở bên trong.
Xúc giác của Hứa Linh vẫn còn, nhưng cô không khống chế được cơ thể, cả biểu cảm thống khổ cũng không tạo ra được, con mắt của cô không biết đã nằm trên mặt con nào, mà các bộ phận khác trên người không biết là của con búp bê, hay con người nào...!
Cô cuối cùng cũng biết được những chuyện sai lệch bắt đầu xảy ra từ khi nào...Hôm đó, trước khi lên xe taxi, Hứa Linh có cảm giác có người đẩy cô một cái, quay đầu nhìn thì thấy Diệp Mộng Dương.
Gương mặt của Diệp Mộng Dương lúc đó đầy máu tươi, cô suýt thì hét lên, nhưng không biết vì sao lại quên hết toàn bộ.
Kì quái hơn nữa là khi nhìn thấy gương mặt đầy máu của cô ấy cô không có cảm giác gì lạ, như là...Diệp Mộng Dương vốn chính là thế...!
Hiện tại nhớ ra mới biết vì sao tài xế nói vậy, trong mắt anh ta chỉ có một mình cô lên xe thôi, các bạn của cô đều đã chết rồi! Bọn họ đã chết sạch...!
Giữa lúc hoảng hốt cô nghe được một âm thanh, nó dịu dàng nỉ non bên tai cô: đừng có mà mạnh miệng nha...
- -Hết chương 13--.