Triệu Tường trở về ký túc xá với Ninh Xuyên, quấn chăn quanh người đứng lên giường, nói, "Tiếp theo là thời khắc vô cùng quan trọng của đời người, các ngươi nhất định không được rời khỏi ta, tính mạng của ta trân trọng giao vào tay các ngươi!"
Ninh Xuyên rùng mình một cái, "Ê ê, lời kịch thanh niên nhiệt huyết này là quái gì! Cos (cosplay) chẳng giống méo gì, lên cơn à, lăn xuống lên game!"
Quách Vũ cùng phòng mỉm cười nói, "Xảy ra chuyện gì? Có quái (thú) à?"
Lưu Chiếu "xì" một tiếng, tiếp tục đánh quái.
Triệu Tường nhìn đám đồng bọn quỷ ích kỷ không hề đồng tình mình đành yên lặng leo xuống, ngoan ngoãn mở game lên chờ bị ngược.
Trong phòng ngủ nhất thời không ai nói chuyện, chỉ có tiếng bàn phím cạch cạch vang lên.
Triệu Tường nghĩ cách đây không lâu cậu cũng tương tự với rất nhiều người khác vô tư vô ưu như thế này trải qua thanh xuân, dành phần lớn thời gian trong đại học lên game, ngủ, nói chuyện yêu đương.
Tuy rằng ngẫu nhiên sẽ thấy nhàm chán cùng mơ hồ với tương lai nhưng không có ai chán ghét cuộc sống như thế này.
Từ khi rời khỏi những ngày bình thường như thế này cuộc sống của cậu chỉ còn đầy bão tố, sóng biển nhấp nhô, nỗi sợ lạnh lùng và cái chết đón đầu, muốn cũng trốn không được...!
Nghĩ vậy, Triệu Tường mơ hồ cảm giác được có cái gì đó vô hình ngăn cách cậu cùng bạn bè trong phòng ngủ nhỏ này, mình ở một bên đón chuyện sinh tử, bọn họ bên nọ lại cầu kích thích...giống với cậu trước kia.
Thế giới mới này rét lạnh, đầy kích thích lại hắc ám, đối với thế giới hằng ngày đối lập hoàn toàn, thế giới như thế này là mong ước của cậu? Ở cái nơi mọi thứ đều phải dùng mạng đổi này cậu khát cầu trở lại cuộc sống bình bình dị dị trước kia, nhưng không thể.
Một chân đã đặt vào, cả đời đừng mơ tưởng thoát ra.
Nơi này là sân chơi của quỷ, ngươi tiến vào thì phải dùng cùng quy tắc của nó, vĩnh viễn đi xuống, hy vọng rời đi mãi mãi không gặp lại.
Chợt một tiếng chuông đánh gãy dòng suy nghĩ của cậu, nhìn mấy người kia đều đang chìm đắm trong thế giới ảo, Triệu Tường bắt máy.
"Triệu Tường, không thấy Chu Hân Vũ!"
"Cái gì?"
"Trò ấy chưa trở lại ký túc xá, mà quên đi, quan trọng là bức tranh kia..."
"Không có cậu ấy bức tranh không thể hoàn thành!", Triệu Tường sốt ruột nói.
"Tôi biết, cậu đừng gấp, chỉ cần biết nội dung bức tranh là được, cậu hỏi Ninh Xuyên có nhớ hay không, bảo cậu ta vẽ lại bức tranh.", Yến Giang an ủi.
"Ninh Xuyên không biết chuyện!"
"Không biết không sao, cậu kể cho cậu ta đại khái, chủ yếu là về bức tranh với chị gái Chu Hân Vũ!"
Triệu Tường tạm dừng một lát, nói, "Em đã biết, chuyện bức tranh em lo, thầy đi tìm Trần Kiệt đi, em có dự cảm không tốt lắm."
"Được!"
Cúp điện thoại, Triệu Tường ngây người một lát rồi sực tỉnh, kéo Quách Vũ chạy đến góc trong cùng của phòng vệ sinh trong ký túc xá.
Muốn tìm người vẽ lại tranh hẳn sẽ tìm bạn học vẽ tốt nhất, mà khả năng vẽ của Quách Vũ tốt hơn Ninh Xuyên không chỉ vài lần, tuy rằng không thể giống bức tranh 100% nhưng giống đến đâu hay đến đó.
"Sao thế?"
Triệu Tường ngẫm lại hành động bắt cóc người của mình chợt cười, nội tâm lại chần chừ, không biết trực tiếp tiếp xúc với bức tranh thì có xem như là tiếp xúc với linh hồn con mèo hay không, nếu có thì Quách Vũ gặp chuyện là do cậu hại.
Cậu do dự một lát, nói, "Quách Vũ, tớ muốn nhờ cậu một chuyện rất gấp, nhưng cái này sẽ ít nhiều làm hại cậu, có lẽ sẽ rất nghiêm trọng..."
Không đợi Triệu Tường nói xong, Quách Vũ xen vào nói, "Nguy hiểm như thế nào? Là, kết quả xấu nhất là gì?"
Triệu Tường chậm rãi nhả ra một chữ, "Chết."
"Cậu đắc tội xã hội đen hả?", Quách Vũ hạ giọng hỏi.
"...Không có."
Quách Vũ cân nhắc một chút, nói, "Được rồi, tớ giúp."
Triệu Tường ngẩn người, cậu không tin được hỏi lại, đến khi nghe được câu trả lời tương tự thì im lặng.
Cậu không biết nên nói Quách Vũ là ngốc hay khờ, tuy rằng mọi người đều cho rằng tên này là người tốt, dễ chịu, Triệu Tường cũng chưa từng thấy cậu ta nổi giận bao giờ, phòng vệ sinh trong phòng bọn họ cũng là do cậu ta dọn, nhưng người tốt cũng có giới hạn.
Trong lòng Triệu Tường dâng lên một luồng cảm xúc kì quái, cậu muốn Quách Vũ đồng ý nhưng nghe được lời xác nhận lòng lại trầm xuống, đối diện với sự tín nhiệm của người khác, nếu thật sự hại phải người ta cậu cũng muốn bảo vệ cậu ta an toàn.
Sau đó, Triệu Tường tả lại nội dung bức tranh con mèo, Quách Vũ nghe xong vẻ mặt thư thái, vốn tưởng là đại sự gì, ai ngờ là vẽ một bức tranh, cậu hoàn toàn thả lỏng.
Triệu Tường nhìn hành động của Quách Vũ, nghĩ thầm như vậy cũng tốt.
Áp lực không tồn tại, trạng thái sẽ được phát huy tốt nhất.
Yến Giang rất nhanh chạy đến chỗ Trần Kiệt, ở lầu ký túc xá khoa mỹ thuật vừa xác nhận Trần Kiệt cũng không trở về phòng, cậu ta nói với bạn cùng phòng bản thân trở lại trong phòng học, có chuyện chưa làm xong.
Yến Giang cũng chẳng phải người lương thiện, anh tham dự chuyện này nguyên nhân không phải là do hiếu kỳ.
Người bị yêu ma quỷ quái bám theo chưa từng là người tử tế gì, luôn luôn có một lý do chết tiệt nào đó.
Mục đích của anh không phải những người này, mà là từ sau những sự kiện này tìm ra chân tướng.
Anh chiếu cố Triệu Tường cũng là vì vậy.
Anh tra được Triệu Tường từng trải qua một sự kiện ma quái, chính là một chuyến xe buýt đến địa ngục, chỉ có một số người nói đến chuyện này.
Yến Giang qua lời một vài người sống sót được sau sự kiện biết về nó, ngày hôm đó lại tình cờ thấy Triệu Tường đi một chiếc xe buýt, bảng số là 814, kết hợp với lời của những người từng trải, thêm vài dự đoán, anh lên trang mạng nội bộ post bài về chuyến xe 814 này, mục đích là để Triệu Tường chú ý.
Bởi vì người sống sót sau chuyến đi rất ít, Yến Giang vẫn cảm thấy tin tức không trọn vẹn, đây là một trong những lý do anh tiếp cận Triệu Tường.
Cái thứ hai là anh có thể cảm nhận được ai đã từng tiếp xúc qua với ma quỷ, tuy chỉ có thể xài trên người sống.
Khác với với Triệu Tường, Yến Giang từ khi sinh ra đã có năng lực này, nhưng vì tuổi nhỏ, cộng thêm bản thân sợ hãi mà bài xích, cho đến khi...!
Trần Kiệt mở của phòng học, cả căn phòng ngập trong ánh nắng an hòa ấm áp, nhìn qua cửa sổ Trần Kiệt nhìn đến sân bóng rổ ngoài trời, trên sân có vài thân ảnh cường tráng đổ mồ hôi, cậu nghĩ đã từng có một người cũng đam mê bóng rổ như vậy, không ngừng lôi kéo bọn họ vào cổ vũ.
Gương mặt khinh thường nhiệt huyết đó, khắc sâu trong trí nhớ Trần Kiệt.
(?)
Xoay người vào bên trong, dưới trời chiều, cậu hoảng hốt cảm nhận nỗi cô đơn cô tịch.
Cũng đúng, nơi đã từng xảy ra án mạng có cảm giác đó cũng không kỳ lạ.
Trần Kiệt hướng đến chỗ ngồi lúc trước của Khâu Tiểu Hằng, ngồi xuống.
Cậu không khỏi nghĩ, lúc ấy Khâu Tiểu Hằng ngồi ở nơi này hẳn là cũng thấy quang cảnh tương tự, trong trí tưởng tượng, khung cảnh qua mắt Khâu Tiểu Hằng trùng lên khung cảnh hiện tại, chợt xuất hiện một con mèo trắng.
Trần Kiệt dụi mắt, không thấy gì, thì ra là hoa mắt.
Ngồi một lúc, Trần Kiệt đứng dậy muốn rời đi, bỗng nhiên một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Cậu cẩn thận nghe nhưng không nhìn thấy cái gì xuất hiện, trong một khắc chạm tay lên nắm cửa, thanh âm kia lại vang lên, so với lần trước lớn hơn, Trần Kiệt xác định không phải ảo giác, cậu cẩn thận nhìn xung quanh phòng học, tầm mắt dừng ở cánh cửa tủ sắt trong góc.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bên trong có một vài dụng cụ, để tiện cho học sinh sử dụng nên đặt ở đó.
Trần Kiệt chờ thanh âm tiếp theo.
Cậu cũng không rõ vì sao bản thân tình nguyện chờ, hơn nữa là chờ không chút sợ hãi, có lẽ vì đây là nơi cuối cùng Khâu Tiểu Hằng ở đi, tưởng tượng như vậy mọi thứ liền trở nên rất bình thường.
Âm thanh kia quả nhiên lại vang lên, Trần Kiệt rõ ràng nghe được, đó giống như âm thanh dùng móng tay cào lên cửa sắt.
Thêm một lát nữa lại vang lên, thời gian dường như ngắn hơn hai lần trước nhiều.
Giống như bị mê hoặc, Trần Kiệt buông nắm cửa, cậu không rõ là muốn làm gì, chỉ cần nhẹ nhàng mở cửa len mình qua là có thể rời đi nơi này, nhưng giống như bị quỷ dắt bản thân lại hướng về cửa tủ đi đến.
Rốt cục đi đến trước của tủ sắt, thanh âm càng lúc càng vang, càng ngày càng dồn dập, cậu không tự chủ được cúi đầu nghe bên trong tủ, tai áp sát lên rồi lại cảm thấy không đủ, bản thân còn muốn âm thanh lớn hơn nữa.
Vang lên hồi lâu, tưởng như đã sắp bùng nổ thì mọi thứ lại im bặt, Trần Kiệt bất mãn gõ lên cửa tủ nhưng cũng không có thêm cái gì vang lên.
Trần Kiệt cũng không nhúc nhích nhìn thẳng ngăn tủ, không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không mà cửa hơi hở ra.
Cậu sờ sờ, trong lòng sinh ra càng nhiều nghi hoặc.
Đúng như cậu nghĩ, cửa sắt hơi gồ lên, giống như là cái gì đó đang cố chen ra.
Thời gian dần trôi qua, Trần Kiệt càng lúc càng gấp, vào lúc sự vội vàng đó lên tới đỉnh điểm, một hình bóng xuất hiện, ngay tại thời điểm nó xuất hiện mọi thứ liền thay đổi, bên trong có cái gì đó với ra bên ngoài, mà tiếng móng tay đã biến mất nãy giờ cũng lại vang lên.
Trần Kiệt nhìn thấy tại nơi lồi ra của cửa sắt, là một gương mặt mèo.
Trong nháy mắt nhìn đến gương mặt kia, Trần Kiệt tỉnh táo lại, tuy rằng cách một tấm sắt nên nhìn không rõ biểu tình của nó, nhưng Trần Kiệt có thể cảm giác được cảm xúc oán hận sâu đậm của gương mặt kia.
Trần Kiệt lảo đảo chạy đến cửa phòng, hoảng loạn nhận ra dù có cố hết sức cũng không xoay nắm cửa được chút nào.
Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, trên cửa sắt xuất hiện vô số vết móng cào, Trần Kiệt nhìn xuyên qua vết nứt thấy một con mắt đen nhỏ như hạt châu của dã thú, tràn ngập oán độc!
Cậu lùi lại, lấy điện thoại ra muốn cầu cứu, một cuộn giấy rơi xuống.
Ma xui quỷ khiến, cậu mở cuộn giấy kia ra thấy một dãy số, không do dự gọi qua.
–Hết chương 8–.