Trên đỉnh núi Sương Phong, không khác gì với dự đoán mọi thứ đều đã chìm vào trong hỗn loạn.
Khi đoàn người Dư Phong đến nơi, đệ tử ở đây đều bất thường, hơn nữa trong số đó còn trộn lẫn cả yêu ma.
Từ Tố – trưởng môn phái Nghê Thương bấm đốt ngón tay, miệng lẩm bẩm một hồi, sau đó hai mày nhíu lại nói với những người khác.
“Ta đoán đệ tử ở đây quá nửa là kỳ lạ.”
“Cái này còn phải đoán, mắt thường cũng nhìn thấy rồi!”
“Đám yêu ma kia cũng không bình thường, sao ta cảm thấy như nó…”
“Đang phát điên?” Lúc này Dư Phong mới lên tiếng.
Người vừa nói là đại đệ tử phái Thường Xuân, gã vỗ đùi một tiếng nhắc lại.
“Đúng là như đang phát điên.
Chúng với đệ tử Sương Phong như không cùng một phe.”
Dư Phong nhìn về phía trước quan sát một lượt, đệ tử Sương Phong đúng như Từ Tố nói, ánh mắt những người này đờ đẫn sắc mặt tái nhợt không lộ nửa tia cảm xúc, còn yêu ma ở bên cạnh lại hùng hổ nhìn đệ tử Sương Phong như kẻ thù.
Chúng chia làm hai phe, tuy không lao vào giao chiến nhưng để lộ ra một khoảng cách rất kỳ lạ.
“Đúng là quỷ quái, Dư đạo trưởng, nếu như đã nói từ trước thì…” Từ Tố ngập ngừng, gã đối với cảnh tượng trước mắt có chút rụt rè.
Tống Minh từ trước đến nay luôn tàng thâm bất lộ, không ai biết thực lực của hắn thế nào, hiện tại còn bày ra một thế trận quỷ dị như vậy, dù có tham lam Thiên Ma Nhãn đến đâu cũng phải cảm thấy e dè.
“Ta mở đường các người theo sau là được.”
Đám người này vừa tham lam vừa sợ chết, rõ là muốn tranh giành Thiên Ma Nhãn nhưng lại không muốn là người đầu tiên hy sinh, muốn ngồi không ăn bát vàng, làm ngư ông đắc lợi.
Dư Phong nhìn sang đệ tử phái Thanh Liên bên cạnh, theo kế hoạch thì sau khi hắn tiến vào, đệ tử Thanh Liên sẽ tìm cách giữ chân mấy kẻ này bên ngoài làm hậu thuẫn cho hắn.
Đến khi hắn thuận lợi lấy được Thiên Ma Nhãn tiêu diệt Tống Minh, thì sẽ báo hiệu cho những đệ tử khác lập tức rời đi.
Còn chúng sống hay chết đều là ý trời.
Một mình Dư Phong không thể cùng lúc đối phó với nhiều người, nhưng có mấy kẻ này giữ chân cơ hội hắn lẻn vào trong lại càng cao.
Trong mắt Dư Phong tràn ngập sát khí, hắn siết chặt lấy kiếm, trước con mắt của bao người dẫn theo đệ tử Thanh Liên như nhảy vào ổ kiến lửa.
Bỗng chốc đao kiếm vung lên, máu chảy xối xả.
Nếu hắn giết được Tống Minh thay y báo thù, chắc là y sẽ không giận hắn nữa… ít nhất là chịu để ý hắn một chút?
“Bên trong thực sự rất hỗn loạn, không biết sư huynh ở đâu nữa.
Này, chỗ ngươi nói có thật không đó, ta tìm vài vòng rồi.” Ngọc Thanh vừa đi vừa cằn nhằn.
Mặc Thanh nói rằng ở giữa những bức tường có một lỗ hổng, chỉ cần tìm thấy nó có thể đi vào trong, không cần phải qua chính diện chém giết kia, chỉ với sức hai người họ nếu đi thẳng vào chỉ sợ chân trước vừa bước đã bị người ta giết chết rồi.
Dù sao đi nữa nơi này cũng là nơi Mặc Thanh lớn lên, không ai hiểu hơn y, cho dù hiện tại không nhìn thấy đi chăng nữa, chỉ cần nghe Ngọc Thanh tả qua Mặc Thanh cũng tưởng tượng được đó là nơi nào.
Mặc Thanh nói: “Ngươi đi thêm một chút nữa đi, chừng nào thấy gần bức tường có một cây táo lớn chính là ở đó.”
“Nếu còn không thấy cẩn thận ta mang ngươi ném xuống núi.” Ngọc Thanh lên giọng cảnh cáo, nhưng mắt thì vẫn không ngừng ngó nghiêng xung quanh tìm cây táo, bỗng Ngọc Thanh reo lên.
“Có phải cạnh cây táo có một hòn đá lớn không?”
“Chính là nó! Ngươi mau đẩy hòn đá đấy ra.”
“Sao ngươi không đẩy?”
“Ta không nhìn thấy mà.”
Ngọc Thanh lầm bầm mắng, nhưng lo lắng cho Dư Phong nên chỉ có thể dùng hết sức đẩy hòn đá lớn ra, ngay tức khắc phía sau lộ ra một cái lỗ đủ cho người trưởng thành chui vào.
Ngọc Thanh lắp bắp:
“Lỗ… chó?”
“Để ta vào trước.” Không đợi Ngọc Thanh kịp trả lời Mặc Thanh đã mò mẫm chui vào phía trước.
Hiện tại không biết tình hình bên trong như thế nào, y nhất định phải nhanh chóng tìm được Dư Phong.
Ngọc Thanh tức giận giơ nắm đấm, nhưng thấy Mặc Thanh vừa chui vào đã mất dạng đành miễn cưỡng bò vào theo.
Vừa vào trong hai người đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, bầu trời trước mặt ngập tràn oán khí, mây đen bao phủ, bên trong Sương Phong như tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Biệt viện của Tống Minh ở hướng Đông, ngươi dẫn ta đi thẳng về phía trước, sau đó rẽ trái rồi đi thêm một đoạn là đến.”
Ngọc Thanh hậm hực nói: “Ta đưa ngươi đến đây là đã tận tình tận nghĩa, hiện giờ ngươi muốn làm gì thì làm, ta đi tìm sư huynh.”
“Nếu Dư Phong đã vào trong rồi nhất định sẽ đi tìm Tống Minh, thà là ngươi đi với ta.”
Ngọc Thanh thoáng do dự, suy nghĩ một lúc thấy Mặc Thanh nói cũng có lý cuối cùng cũng cũng chọn đi cùng y, dù sao đi chăng nữa ở đây hỗn loạn như vậy, hiện tại y cũng không biết tìm Dư Phong ở đâu.
Trên đường đi hai người gặp không ít kẻ chắn đường, đám yêu này như nổi điên gặp ai cũng nhào vào cắn xé, đệ tử các phái bị chúng điên cuồng uống máu nhìn qua hết sức ghê rợn.
Ngọc Thanh nhìn qua cảnh này khẽ nhíu mày, rút kiếm ra đứng trước mặt Mặc Thanh nói: “Tống Minh nắm giữ Thiên Ma Nhãn điều khiển mấy thứ này, xem ra họ không phải là đối thủ của gã.”
Mặc Thanh không nhìn thấy, nhưng nghe tiếng gào thét xung quanh cũng tưởng tượng ra cảnh tượng thảm khốc đến nhường nào, y nói: “Ngươi cẩn thận một chút.”
“Ngươi tự lo cho thân mình trước đi.” Ngọc Thanh nhặt một thanh kiếm dưới đất, có lẽ của đệ tử nào đó bỏ mạng rơi lại, trên kiếm vẫn còn dính máu đưa cho Mặc Thanh.
“Ta không tốt đến mức đi bảo vệ ngươi đâu.”
Mặc Thanh không nói gì cầm lấy kiếm, nếu có kẻ lại gần y vẫn có thể cảm nhận được, tuy không nhiều nhưng cũng trợ giúp được phần nào.
Ngọc Thanh theo hướng chỉ trước đó, trên đường không ít thây ma bỏ mạng.
Đi qua một hồi lâu phía trước lại ít người hơn hẳn, đệ tử các phái cũng bị giữ chân ngoài kia chưa ai đến gần, Ngọc Thanh hỏi: “Sao chỗ này lại ít người như vậy? Thiên Hương điện là đâu?”
Ấn đường Mặc Thanh khẽ nhíu lại, tuy đây không phải là nơi ở của Tống Minh nhưng Thiên Hương điện là nơi bày trận pháp của phái Sương Phong, rất có thể Tống Minh cũng ở đó, hơn nữa đi đến đây dường như có một luồng sức mạnh nào đó thôi thúc y.
Bỗng bên tai như có tiếng gió vút lao đến, Mặc Thanh đột nhiên đẩy Ngọc Thanh ra tránh sang một bên, sau lưng hai người từ bao giờ đã xuất hiện thêm một người khác, đường kiếm mạnh mẽ chém vào giữa chỗ hai người vừa đứng.
Nếu không kịp tránh chỉ sợ cả hai đều đã biến thành cái xác.
Ngọc Thanh lùi lại vài bước, nhìn sang kẻ kia tức giận quát lên.
“Từ tưởng môn, ông làm cái gì vậy?”
Từ Tố cười khà khà lại nâng kiếm lên, “Oát con biết điều thì tránh sang một bên, Thiên Ma Nhãn này là của ta!”
“Vậy thì xem ông có sức đoạt không!”
Ầm!
Không biết từ đâu xuất hiện một tiếng nổ lớn khói bụi bốc lên mù mịt, Từ Tố giật mình đột nhiên sau gáy bị một lực lớn đập mạnh lên làm gã ngã lăn xuống, Ngọc Thanh ngơ ngác sau đó vui mừng thốt lên.
“Sư huynh!”
Trên mặt Dư Phong dính không ít máu, nhưng vì y phục màu đen nên không rõ đó là máu của hắn hay của người khác, hắn gằn giọng hỏi:
“Sao ngươi lại ở đây?”