Sau chuyện lần đó, Dư Phong chính thức giận dỗi một khoảng thời gian lâu.
Giận đến mức vừa nhìn thấy mặt Mặc Thanh là rẽ luôn sang hướng khác, những lúc ở cạnh cũng giữ khuôn mặt lạnh tanh không nói một lời.
Lâm Du Nhiên đã quá quen với bộ dạng lãnh đạm này của Dư Phong, chỉ có Mặc Thanh bỗng nhớ đến khoảng thời gian trước kia.
Ít ra ngày trước y có làm điều gì ngu ngốc hắn còn đưa tay ra đánh, lần này y có đưa đầu cho hắn, hắn cũng chẳng ngó ngàng thực sự bỏ mặc luôn.
Mặc Thanh cũng cảm thấy điên rồi, lại đi mong Dư Phong đánh mắng mình còn hơn là hắn lạnh lùng như hiện tại.
Đến mức Lâm Du Nhiên cũng trách móc.
“Ta đã nói Dư huynh không thích rồi, ngươi vì vài đồng bạc mà tự mình quyết định, không giận mới là lạ.”
“Ta cũng có được bao nhiêu đâu đều đưa hết cho hắn, hắn còn lời thêm một cô nương… Tức giận gì cơ chứ.” Mặc Thanh bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn.
Hôm nay vừa sáng ra Dư Phong đã đi khỏi, chỉ vì hắn giận dỗi mà bao ngày nay cả ba đều không làm ăn được gì chứ đừng nói là diệt ma.
Con đường phía trước vẫn phải nhờ Dư Phong giúp, Mặc Thanh không thể để hắn giận mình lâu hơn.
Dư Phong giận y thì y trút giận lên Lâm Du Nhiên, Mặc Thanh tức tối ra lệnh: “Ngươi mau tìm cách cho Dư Phong hết giận đi, nếu không ta đánh ngươi!”
“Huynh ấy giận ngươi chứ đâu có giận ta đâu, còn chẳng thèm quan tâm ta nữa là…” Lâm Du Nhiên nhỏ giọng nói.
“Nếu không phải ngươi tìm đến nơi đó, chuyện này cũng không xảy ra!”
“Nhưng mà người quyết định cuối cùng vẫn là ngươi, do ngươi tham tiền.”
Mặc Thanh thẹn quá hóa giận quát lên: “Ta không biết.
Ngươi làm gì cho hắn hết giận thì làm, không thì cẩn thận nắm đấm này của ta!”
Lâm Du Nhiên thực sự cảm thấy cạn lời, xem ra kẻ này chỉ có Dư Phong mới chịu được.
Vì không muốn nghe Mặc Thanh đe dọa thêm, Lâm Du Nhiên chỉ đành lủi thủi ra ngoài tìm Dư Phong về.
Mặc Thanh ở một chỗ cũng đứng ngồi không yên, y đi đi lại lại liên tục tự hỏi:
“Chỉ là chuyện nhỏ như vậy sao phải giận dỗi lâu như thế chứ? Rốt cuộc hắn giận vì cái gì?”
Không có ai đáp lại y cũng không nghĩ ra câu trả lời hợp lý.
Lần này y hơi quá đáng, đợi hắn trở về sẽ xin lỗi vậy.
Mặc Thanh nghĩ nghĩ cuối cùng cũng hạ quyết tâm ra ngoài tìm người.
Đi đến cầu thang Mặc Thanh chạm trán một đám người mặc y phục đen, nhìn họ khí chất ngời ngợi, có lẽ không phải nhân vật tầm thường.
Mặc Thanh quan sát kỹ một lúc, những người này đều đeo một băng vải đen ngang trán, phía sau thêu một đóa hoa sen nhỏ màu trắng.
Mặc Thanh nhíu mày cảm thấy hoa văn này hơi quen mắt, nhưng trong phút chốc lại chưa nghĩ ra đã từng nhìn thấy nó ở đâu.
Mặc Thanh không quan tâm định cứ vậy mà tránh, nhưng khi đi qua bậc thang, y không may trượt chân lao thẳng vào đám người nọ.
Có một người đứng gần đó nhất, vì không để ý nên bị Mặc Thanh kéo ngã lăn xuống đất.
“Ngọc Thanh!” Tình huống bất ngờ không ai kịp trở tay.
Một lúc sau không biết là ai hốt hoảng kêu lên vội vàng đỡ thiếu niên kia dậy, sau đó quay ra nhìn Mặc Thanh bằng ánh mắt hung tợn quát: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Bị mù không biết nhìn đường à?”
Mặc Thanh đè lên người ta nên không hề bị thương.
Ngược lại là người kia chân tay xước xát rướm máu.
Mặc Thanh lúng túng nói:
“Ta xin lỗi, ta không cố ý, ngươi có bị thương nặng không?”
Hiện tại Mặc Thanh mới có thời gian quan sát người nọ, không nhìn thì thôi, càng nhìn càng cảm thấy áy náy khiến người ta bị thương thành như vậy.
Người y va phải có dung mạo thực sự câu hồn đoạt phách.
Đôi mắt to tròn đang không ngừng nhíu lại vì đau, môi đỏ căng mọng, ngay cả làn da cũng trắng như như tuyết, vài vết xây xát trên tay thực sự làm người ta chói mắt.
Nói đẹp hơn nữ nhân cũng không có gì là quá, ngươi kia chỉ cần cau mày, ngay cả Mặc Thanh cũng cảm thấy đau lòng thay.
Bàn tay đẹp đẽ như thế, đột nhiên để lại vết thương thật khiến người ta không nỡ.
Mặc Thanh cũng cảm thấy dường như mình đã gây ra đại họa.
“Ngươi nhìn mà còn không thấy? Chó còn biết tránh đường, có muốn điên thì cũng đừng đâm đầu vào người khác!” Kẻ lúc nãy vẫn không ngừng lên tiếng mắng chửi.
“Ta sai thì sai thật nhưng cũng đã xin lỗi rồi mà, ngươi có cần phải nói khó nghe vậy không? Hơn nữa là do đám người các ngươi chắn đường trước!” Mặc Thanh khó chịu cãi lại, dù nhìn mỹ nhân đau lòng thì đau lòng thật, nhưng không có nghĩa là y chịu yếu thế.
Kẻ kia thấy Mặc Thanh còn dám hung hăng, hắn dùng tay đẩy mạnh lên vai Mặc Thanh làm y lùi lại vài bước suýt nữa ngã.
Mặc Thanh chưa kịp tức giận đã nghe thấy tiếng hắn quát lên.
“Đến đệ tử của phái Thanh Liên cũng dám gây chuyện.
Có trách thì trách ngươi xui xẻo!”
“Phái Thanh Liên?” Mặc Thanh lặp lại, bảo sao nhìn thấy bộ đồ này quen thế, y khẽ mỉm cười khinh thường nói: “A… Ta còn tưởng là ai, hóa ra là cái môn phái hút máu người này.
Đụng phải các ngươi thì làm sao? Không lẽ cũng bắt ta trả tiền như cách các ngươi thu tiền trừ ma như ăn cướp kia?”
“Ngươi là kẻ nào? Dám bôi nhọ phái Thanh Liên, hôm nay tên tiểu tử ngươi đừng mong nguyên vẹn rời khỏi nơi này!”
“Ta sợ quá!” Mặc Thanh nói thì nói vậy nhưng không có vẻ gì là hoảng sợ, còn hơi ương ngạnh hất cằm lên.
Trước mặt y có tận sáu bảy người, dù có đánh cũng không đánh lại nhưng không có nghĩa là y chịu để người ta mắng mỏ!
Ngọc Thanh ở bên cạnh thấy mọi chuyện có vẻ trở nên căng thẳng liền kéo tay người kia lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi Thẩm An, ta cũng không sao mà bỏ qua đi.”
“Bỏ qua sao mà được! Huynh xem hắn dám ăn nói hỗn láo như vậy.” Thẩm An vẫn không kìm được cơn tức giận, vừa nói vừa nhìn Mặc Thanh bằng ánh mắt chán ghét.
“Chuyện nhỏ thôi đừng xé ra thêm làm gì.” Ngọc Thanh nhẹ giọng, khóe môi xinh đẹp cong lên mỉm cười.
“Đệ xem bộ dạng hắn cũng chẳng có gì tử tế, ăn nói thì như một kẻ thấp hèn.
Chúng ta chấp với hắn, không phải cũng trở nên thấp kém hay sao?”
Lời này nói không bé như cố tình nói cho Mặc Thanh nghe.
Y không thể tin được những lời như vậy lại được nói ra từ miệng người kia, thiện cảm ban đầu bay sạch không còn một chút dấu vết.
Mặc Thanh đen mặt lại rút kiếm ra gằn giọng.
“Các ngươi vừa nói ai là kẻ thấp kém?”
“Sư huynh ta chỉ nói bâng quơ, kẻ nào nhột thì chính là người đấy!” Thẩm An vừa nói vừa cười, những người đi theo phía sau cũng cười theo.
Đôi mắt Mặc Thanh trở nên lạnh lẽo, đột nhiên rút kiếm ra đâm một nhát lên tay Thẩm An.
Mặc Thanh ra tay quá nhanh nên hắn không kịp né, hơn nữa là kiếm gỗ nên dù có đâm trúng cũng không để lại thương tích gì lớn.
Thẩm An ôm lấy tay tức giận quát lên.
“Còn dám động thủ với ta?”
Nói xong hắn cũng lập tức rút kiếm của mình ra.
Những người kia biết khả năng của Thẩm An nên chỉ đứng một bên xem trò vui.
Chỉ có tiểu nhị lo lắng đứng ngồi không yên, can ngăn cũng không dám, để yên cũng không xong.
Phái Thanh Liên không thể đắc tội mà để họ đánh nhau thế này, quán chỉ có tan tành mất!
Trong hai người, Thẩm An rõ ràng hơn hẳn Mặc Thanh, hơn nữa kiếm trong tay hắn không phải là kiếm gỗ, chẳng mấy chốc Mặc Thanh đã bị rơi vào thế yếu.
Y khó khăn tránh né những chiêu kiếm điên cuồng chém đến, chiêu nào của Thẩm An cũng như là muốn đuổi cùng giết tận.
Mặc Thanh hoảng sợ ôm lấy một bên vai lùi lại phía sau, y chưa kịp đứng vững đã có một thanh kiếm đâm đến trước mặt.
Mặc Thanh đưa kiếm gỗ của mình lên định đỡ, nhưng nhớ ra đây là kiếm sư phụ tặng nếu mang ra chắn sẽ gãy mất.
Nghĩ vậy Mặc Thanh đành thu kiếm lại, chính vì thế hiện tại y chỉ biết đứng im, trơ mắt nhìn thanh kiếm kia chém thẳng về phía mình.
Đột nhiên có một cánh tay giữ chặt kiếm Thẩm An, thanh kiếm chỉ một chút nữa là đâm thẳng vào người Mặc Thanh.
Y hoàn hồn lại nhìn sang bên cạnh.
Dư Phong lạnh lùng đứng đó nhìn đám người phái Thanh Liên, giọng nói mang đầy sát khí vang lên.
“Dám động đến người của ta, đã hỏi qua ý kiến ta chưa?”