Lúc Mặc Thanh mang cháo lên Dư Phong đã đỡ hơn nhiều.
Hắn nằm trên giường suy nghĩ mông lung, nghe thấy tiếng gõ cửa cũng không thèm ngoái đầu lại nhìn, nói hai tiếng vào đi theo bản năng.
Mặc Thanh vừa vào đã nhìn thấy Dư Phong một tay gác nhẹ lên trán, hai mắt nhắm nghiền.
Y đứng một lúc rồi mới cất tiếng nói:
“Cả ngày ngươi chưa ăn gì rồi, dậy ăn một chút đi.”
Dư Phong nghĩ là Mặc Thanh vẫn còn đang giận, không ngờ người đến là y nên thoáng giật mình.
Hắn chống tay ngồi dậy, sắc mặt tuy còn kém nhưng nhìn đã khá hơn hồi sáng một chút.
Dù sao cũng là người luyện võ, chút cảm mạo này không đáng nhắc đến.
Dư Phong vô tình nhìn sang Mặc Thanh, ánh mắt chạm nhau trong phút chốc, nhưng cả hai đều không ai nói lời nào.
Hôm nay Dư Phong làm gì cũng xen lẫn cảm giác ngại ngùng.
Những suy nghĩ không đúng đắn tối qua khiến hắn chột dạ.
Dư Phong cúi đầu xuống ho khan, mong là cả đời này Mặc Thanh đừng biết suy nghĩ xấu xa trong lòng hắn.
“Để đó đi, lát ta ăn.” Dư Phong là người mở lời phá vỡ không khí ngột ngạt này.
Giọng nói của hắn vì bị cảm nên hơi trầm, lúc này nghe còn thấy dịu dàng hơn thường ngày.
Hiếm khi thấy Dư Phong trong bộ dạng yếu đuối như vậy, Mặc Thanh lại nổi hứng lên muốn trêu chọc hắn.
Mặc Thanh thoải mái ngồi lên trên giường, khóe mắt cong lên cười tươi nói:
“Hóa ra ngươi cũng có ngày ốm thành thế này nha.
Dư công tử, có cần một người chăm sóc không?”
Mặc Thanh từ trước đến nay không để chuyện lặt vặt trong lòng quá lâu, lời nói ban sáng y cũng đã sớm quên.
Ngày trước Dư Phong còn nói những câu khó nghe hơn, nếu lần nào y cũng để ý thì có lẽ hai người đã chẳng đi được với nhau lâu như vậy.
Mặc Thanh nói xong còn cố tình cúi gần xuống ghé sát mặt, Dư Phong vội vàng nghiêng người lùi về sau tránh né.
Tình cảnh hiện tại khiến Mặc Thanh liên tưởng đến cảnh ác bá ức hiếp dân nữ nhà lành.
Mặc Thanh đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng này của Dư Phong, y vẫn bật cười thành tiếng.
Dư Phong biết mình bị ghẹo, tức thì tức nhưng lại không làm gì được.
Hắn trừng mắt lên nhìn Mặc Thanh, vì đang bị ốm nên dù có trừng thế nào đi nữa, với sắc mặt nhợt nhạt này cũng không có sức uy hiếp gì.
Dù có lưu manh hơn cũng không nên nhân lúc người ta đang ốm yếu mà bắt nạt nha.
Nghĩ vậy Mặc Thanh che miệng, hắng giọng lại một chút rồi vỗ nhẹ lên vai hắn nói:
“Mau khỏe lại mới có sức mà cãi nhau với ta, ngươi nhìn yếu ớt thế này thật là có chút không quen.” Mặc Thanh bỏ lại một câu, còn lắc đầu chẹp miệng một tiếng.
Nghe thì có vẻ là quan tâm nhưng trong đó cũng xen lẫn vài phần cười nhạo.
Dư Phong nào còn sức lực nào chấp nhặt, đành trơ mắt nhìn Mặc Thanh tiêu sái rời đi.
Nhưng phá lệ lần này hắn không hề tức giận, còn sờ lên bờ vai lúc nãy Mặc Thanh vừa vỗ nhẹ lên, không biết nghĩ gì mà đột nhiên cúi xuống mỉm cười.
Nghỉ ngơi một giấc dài hôm sau Dư Phong đã khỏe hơn hẳn.
Thực ra hắn cũng không đến nỗi không rời giường nổi, nhưng ở yên một chỗ vẫn có người bưng cơm nước đến tận nơi, tội gì mà không nằm.
Cơm tối Lâm Du Nhiên cũng theo chân Mặc Thanh chạy vào, Lâm Du Nhiên vừa chống cằm nhìn Dư Phong ăn vừa không ngừng lảm nhảm.
“Thường ngày nhìn Dư huynh cường tráng như vậy, không nghĩ đến có ngày huynh đổ bệnh.”
“Ta cũng là người!” Dư Phong vừa ăn vừa khẽ nhíu mày đáp.
Hắn là tu sĩ chứ đâu phải thần tiên, mấy năm trời mới một lần đổ bệnh mà vẫn có người thắc mắc.
Cũng may Lâm Du Nhiên không biết lý do vì sao hắn đổ bệnh, nếu không chắc giờ này Dư Phong không còn mặt mũi nào mà ngồi đây.
“Nhưng mà nhìn bộ dạng ốm yếu này của huynh, ta nghĩ cũng không dám nghĩ đến.” Lâm Du Nhiên một mình nói còn chưa đủ còn kéo thêm Mặc Thanh vào.
“Ngươi nói đúng không Mặc Thanh?”
Mặc Thanh không để ý đến mấy lời nhảm nhí này của Lâm Du Nhiên, y thản nhiên nói: “Ngươi lo ăn phần của mình đi.”
Lâm Du Nhiên còn muốn nói thêm, nhưng nhận được ánh mắt đe dọa của Mặc Thanh, chỉ biết rụt cổ lại cắm cúi ngồi ăn.
Hiện tại trời cũng đã tối, nơi này không giống như kinh thành náo nhiệt, mặt trời vừa lặn người chẳng mấy chốc đã thưa thớt hẳn đi.
Hai bên đường những người bán hàng đã dọn đi gần hết, chỉ còn lác đác vài người đi đi lại lại.
Ba người im lặng ngồi ăn, không ai nói với ai thêm câu nào.
Không khí vốn yên tĩnh là thế, đột nhiên phía đằng xa vang lên một tiếng nổ lớn.
Cả ba cũng bị âm thanh này làm cho giật nảy mình vội đứng lên.
Ở trên tầng hai của khách điếm có thể dễ dàng quan sát, từ xa bốc lên một cột khói lớn, dưới đường cũng không ít người dân tò mò chỉ trỏ nhìn về hướng đó.
Dư Phong nhíu mày cảm giác có gì đó không ổn, quay qua nói với hai người còn lại.
“Chúng ta đến đó xem.”
Mặc Thanh rất phối hợp cầm theo kiếm, lỡ có chuyện gì còn có thể dùng.
Cột khói đó nhìn từ trên cao có vẻ gần nhưng đi thật mới thấy là cách rất xa.
Cả ba đi một đoạn dài mới gặp được vài người chạy ngược lại về hướng này, Dư Phong giữ lại một thôn dân trong đó hỏi.
Người kia trên gương mặt vẫn còn lộ rõ vẻ hoảng hốt, bị Dư Phong hỏi cũng vội vội vàng vàng nói cho có rồi nhanh chóng chạy đi.
Lời ông ta tuy lộn xộn nhưng vẫn đủ hiểu, Mặc Thanh e dè nhìn cột khói đen ngòm kia kéo tay áo Dư Phong nói nhỏ:
“Dư Phong, người lúc nãy nói ở đó có quỷ đó.
Nhìn chỗ kia bị phá thành như vậy, ngươi còn đang không khỏe hay chúng ta đừng đi nữa.”
“Ta cũng cảm thấy chúng ta đừng nên đi thì hơn.” Lâm Du Nhiên nhìn thấy cột khói cao đến vài thước, không ngừng bốc lên trời ngùn ngụt bao trùm lấy cả một vùng trời đã sợ đến run người.
Cái này đừng nói là quỷ xuất hiện, nói quỷ vương tái thế có khi hắn cũng tin.
“Hai ngươi sợ thì ở lại, ta đi một chuyến rồi về.” Dư Phong rất nhanh quyết định.
Càng là thứ đáng sợ thì hắn càng phải đi, nếu ở đó có tu sĩ nào ở gần thì không sao, nhỡ đâu không có chẳng phải sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mặc Thanh không thể thay đổi được quyết định của Dư Phong, chớp mắt đã thấy hắn chạy đi mất.
Y cũng không thể trơ mắt nhìn Dư Phong đến đó một mình, vội kéo Lâm Du Nhiên đuổi theo.
Dọc đường Lâm Du Nhiên không tình nguyện một chút nào, miệng vẫn không ngừng la oai oái.
“Mặc Thanh thả ta ra, ngươi muốn thì đi một mình đi lôi ta theo làm gì?!”
Mặc Thanh không có tâm trạng trả lời, y còn đang mải miết nhìn đằng trước sợ mất dấu Dư Phong.
Những người khác thì đang cố gắng rời xa thứ đáng sợ kia, ba người lại ngược dòng chạy lại.
Đến nơi mới thấy, từ xa cột khói kia nhìn thì có vẻ đáng sợ, hóa ra cũng chỉ là một tòa nhà mới bị đốt cháy.
Lúc này, lửa đã bớt đi phần nào nên khói đen không ngừng bốc lên, nhưng khác với đám cháy khác, khói ở đây nổi lên đặc biệt nhiều.
Xung quanh đều đã bị đốt cháy thành than, một bóng người cũng không có.
Cả ba cũng không thể tay không xông vào đám lửa kia để nhìn xem có gì trong đó hay không, dù có quỷ thật thì có lẽ nó gây chuyện xong cũng chạy đi mất rồi.
Trong lúc Mặc Thanh cảm thấy may mắn vì không đụng phải thứ gì thì đột nhiên, từ đằng xa vang lên một tiếng hét thất thanh.
Tiếng hét này ai oán vang vọng cả một vùng trời, vừa thê lương, vừa oán hận.
Trong nó còn như mang theo thứ gì đó khó chịu làm người nghe cảm thấy đinh tai nhức óc.
Mặc Thanh ôm lấy đầu, tiếng kêu gào thảm thiết như xông thẳng vào đại não quấy phá cực kỳ khó nghe.
Trong lúc Mặc Thanh cứ tưởng mình sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng tiếng hét này đột ngột im bặt.
Mọi thứ dần trở nên yên tĩnh.
Từ trong làn khói đen ngòm đột nhiên nhảy ra một bóng người.
Trên tay hắn cầm thanh kiếm, bạch y dù đã bị vấy bẩn nhưng vẫn không thể che đi tiên khí trên người.
Vì từ trên cao nhảy xuống nên vạt áo không ngừng đung đưa trong gió, cảnh tượng này quá mức đẹp khiến người nhìn không thể rời mắt.
Nam nhân nhẹ nhàng tiếp đất, lúc này Mặc Thanh cũng nhìn rõ gương mặt người kia hơn.
Vừa nhìn thấy Mặc Thanh đã bất động nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt, đến tận khi người đó đứng ngay trước mặt, Mặc Thanh mới vui mừng cất tiếng gọi.
“Sư huynh?”
Người kia nhìn Mặc Thanh bằng ánh mắt dịu dàng, hắn mỉm cười khiến đuôi mắt cũng cong lên.
Giọng nói trầm ấm rất dễ nghe.
“Ta đây.”