“Mặc Thanh… ta… ta có chuyện muốn nói.”
“Ngươi nói đi.”
Mặc Thanh không để ý đến vẻ mặt khác thường của Dư Phong.
Y bị mê hoặc bởi cảnh đẹp trước mắt, tâm tình rất vui vẻ, không quay người lại đáp vẫn ung dung đùa nghịch cánh hoa.
Dư Phong lấy hết can đảm, hắn hít một hơi thật sâu đang định mở miệng lần nữa thì bị Mặc Thanh cắt ngang.
“À phải rồi.
Hôm nay ta thấy Du Nhiên với sư huynh lạ lắm.
Ngươi có biết hai người đó bị sao không?”
“Ta… ta không biết.” Dư Phong lắc đầu.
Can đảm khó khăn lắm mới tích được bỗng chốc bay sạch, lòng rối như tơ vò.
Hai kẻ này chắc chắn đã làm ra chuyện gì đó mới khiến Mặc Thanh để ý như vậy.
Đáng nhẽ trước đó hắn không nên dụ họ đi nơi khác, mà nên trực tiếp thủ tiêu.
Trời hôm nay vẫn còn se se lạnh.
Từng cánh hoa vương giọt sương sớm chưa rơi hết, ánh nắng len lỏi qua tán lá tạo nên một khung cảnh ấm áp, xem ra cũng là một ngày đẹp trời.
Đã lâu rồi mới đến một nơi thoải mái như vậy, Mặc Thanh tươi tỉnh hẳn lên.
Y dang hai tay ra cảm nhận từng cơn gió phả lên mặt, mái tóc bị gió thổi bay tán loạn.
Đùa nghịch một hồi xong, nhận ra gì đó Mặc Thanh mới quay qua Dư Phong thốt lên.
“Lúc nãy ngươi bảo có chuyện muốn nói mà.
Là chuyện gì mà lôi ta đến tận đây?”
Dư Phong hẵng còn chìm trong cơn mê man.
Bộ dạng hồn nhiên lúc nãy của Mặc Thanh khiến hắn không thể rời mắt.
Dù xung quanh có hàng ngàn, hàng vạn bông hoa đua nở nhưng chúng cũng chỉ giống như đang làm nền cho y.
Có y đứng đó cảnh vật nhìn mới có sức sống, làm trái tim hắn điên cuồng mà nhảy loạn.
Dư Phong cố gắng khống chế cảm giác hồi hộp của mình lại, dù đã suy nghĩ những lời định nói từ trước, nhưng đến khi đứng trước mặt y thật lại không thể nói thành lời.
Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng như thiếu nữ này của Dư Phong, Mặc Thanh không nhịn nổi bật cười.
Nụ cười hiện tại của y lại càng thêm chói mắt, một cơn gió lạnh thổi đến làm sợi tóc trước mặt của y buông xuống.
Dư Phong như người mất hồn mà đưa tay vén nhẹ tóc y lên.
Động tác của hắn cẩn thận như đang chạm lên vật trân quý, ánh mắt nhu tình mà cháy bỏng như muốn thiêu đốt tâm can người đối diện.
Giờ phút này hắn biểu hiện rõ như vậy, còn nhìn không ra tâm ý nữa thì đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Mà Mặc Thanh lại là một trong những tên ngốc đó.
Y lùi lại về sau né tránh làm Dư Phong hụt hẫng thu tay về.
“Có chuyện gì thì mau nói.
Sao hôm nay lại cứ ấp a ấp úng, ngươi uống nhầm thuốc à?” Mặc Thanh hỏi lại lần nữa.
Dư Phong khóe môi khẽ run lên.
Nếu là trước kia, khi nghe những lời này hắn sẽ không nhân nhượng mà bật lại, nhưng giờ nào giống vậy.
Dư Phong đành cười trừ đưa tay lên gãi đầu, nói lảng sang chuyện khác.
“Ngươi nhìn xem nơi này rất đẹp.
Ta vô tình phát hiện vừa thấy liền nghĩ đến ngươi...”
Vô tình mà hắn nói chính là âm thầm tìm đi tìm lại, cuối cùng chọn ra nơi đẹp nhất rồi mới dám dẫn y đến đây.
Tuy hơi tốn công một chút nhưng hắn thấy thực sự xứng đáng.
Quả nhiên Mặc Thanh gật gật đầu hài lòng nói:
“Đúng là rất đẹp, ta rất thích.
Nhưng mà…” Mặc Thanh hơi ngẩng đầu lên thầm quan sát sắc mặt của Dư Phong, y khó hiểu nhìn hắn nghi hoặc hỏi: “Ngươi mất công đi đoạn đường xa như vậy chỉ để dẫn ta ngắm hoa?”
“Dĩ nhiên là không phải.” Dư Phong thật lòng trả lời.
Hắn dẫn Mặc Thanh đến đây để nói ra những lời cất giấu sâu trong lòng.
Đây không phải là việc hấp tấp làm bừa, hắn phải suy nghĩ nhiều rất nhiều mới dám đưa ra quyết định này.
Y chấp nhận hắn cũng được, không chấp nhận cũng không sao.
Còn hơn là lúc nào cũng phải đoán già đoán non rằng y thích người này, thích người kia.
Dư Phong căng thẳng đến mức lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
Chuyện này tưởng chừng như đơn giản nhưng thật ra còn khó hơn cả diệt quỷ.
Dù có chạm chán quỷ cấp cao đi chăng nữa, hắn cũng có thể bình chân như vại.
Nhưng khi đối diện với người mình khắc cốt ghi tâm, hắn không thể khống chế nổi tâm tình của mình.
Có lẽ ngay từ phút đầu tiên khi gặp y, khi lợi dụng mọi mối quan hệ bên cạnh chỉ để tìm tung tích một người mới quen biết, lúc đó hắn đã không thể nào bình tĩnh nổi rồi.
Đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy Dư Phong nói tiếp.
Mặc Thanh thở dài.
“Ngươi không nói thì ta đi đây.”
“Đừng!” Dư Phong vội vàng giữ người lại.
Mặc Thanh cúi đầu xuống nhìn hắn đang nắm chặt tay mình, lúc này Dư Phong cảm thấy mình hơi thất thố vội buông ra ngại ngùng nói: “Ngươi đừng đi.
Hôm nay ta có chuyện nhất định phải nói với ngươi.”
Mặc Thanh nhíu mày.
Sao dạo gần đây ai cũng kỳ lạ như vậy? Lâm Du Nhiên suốt ngày nói năng liên thiên thì không nói, rồi đến sư huynh của y, rồi đến cả Dư Phong.
Rốt cuộc là mấy người này ăn nhầm bùa mê thuốc lú gì rồi?
Giờ phút này Mặc Thanh đã có phần hơi mất bình tĩnh, y khó chịu lên giọng.
“Có gì thì mau mau nói, cũng có phải đi cầu thân đâu mà ấp a ấp úng cái gì?”
Dư Phong: “…” Cái này cũng không khác cầu thân là mấy đâu.
“Ta nói chuyện này ngươi tuyệt đối phải giữ bình tĩnh…” Dư Phong lấy tay lên sờ sờ mũi, hắn hít thật sâu lấy lại can đảm, cẩn thận nhắc lại.
“Dù ngươi có cảm thấy thế nào đi chăng nữa, cũng cho ta một câu trả lời rõ ràng được không?”
“Ngươi mau nói đi!” Mặc Thanh lớn tiếng.
Y không phải người kiên nhẫn, mà Dư Phong đã chọc cho một chút kiên nhẫn ít ỏi của y bay sạch.
Dư Phong nhìn thẳng vào trong mắt Mặc Thanh.
Đôi mắt thiếu niên trong sáng, từ trước đến nay hắn chưa từng gặp đôi mắt nào thuần khiết như vậy.
Dù là phía trước có là kết quả gì đi nữa, hắn cũng phải thử một lần.
Dư Phong như lấy hết dũng khí cả đời mình nói:
“Mặc Thanh, ta thích ngươi.”
Mặc Thanh nghe xong kinh ngạc mở to hai mắt không kịp phản ứng.
Trái tim Dư Phong như ngừng đập, hắn còn không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Sợ nhìn ra vẻ thuần khiết trong đó đã thay thế bằng kinh tởm cùng chán ghét.
Qua nửa ngày mới nghe thấy Mặc Thanh lắp bắp hỏi lại.
“Lúc nãy… ngươi vừa nói gì?!”
Dư Phong khẩn trương hơn bao giờ hết.
Hắn muốn tiến đến gần ôm lấy y, nói hết nỗi lòng nhưng lại sợ y né tránh, chỉ đành đứng yên một chỗ lặp lại một cách rõ ràng.
“Mặc Thanh, ta thích ngươi.”
“Ta biết ngươi khó có thể chấp nhận…” Trong giọng nói của hắn lộ rõ vẻ đau xót, đôi mắt hơi rũ xuống nhưng vẫn cười gượng nói:
“Ta cũng không biết mình bắt đầu thích ngươi từ lúc nào, nhưng hiện tại ta rất thích ngươi, thật sự thích ngươi.
Nếu như ngươi không thích ta cũng không sao, ta có thể từ từ theo đuổi, ta chỉ muốn nói rõ để ngươi hiểu rõ tâm ý của ta.
Vậy nên Mặc Thanh...!chúng ta có thể bên nhau được không?”
Lúc đầu Mặc Thanh còn hiện rõ vẻ mặt kinh ngạc, nhưng sau đó đã thay thế bằng sợ hãi.
Dư Phong không nhìn nhầm.
Y thực sự sợ hãi, đề phòng lùi hẳn về sau vài bước.
Dư Phong đã nghĩ ra bao nhiêu kết quả trước đó, cũng nghĩ đến viễn cảnh y sẽ nổi giận bỏ đi, hoặc là thẳng thừng từ chối.
Nhưng hắn quả thực không ngờ Mặc Thanh lại vung tay lên cho hắn một cái tát.
Dư Phong ôm lấy một bên má, còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Mặc Thanh gào lên.
“Ngươi lại là yêu quái giả dạng Dư Phong đúng không? Còn lâu ta mới tin những lời ngươi nói, đừng thấy ta bình thường dễ bắt nạt mà ăn hiếp, ta liều mạng với ngươi!!!”
Dư Phong: “…..”