Thi thể Doãn Tình biến mất càng khiến Mặc Thanh như muốn phát điên, nhưng quậy phá một hồi xong y như biến thành một người hoàn toàn khác, cả ngày chỉ cắm cúi vào học bùa chú, có những khi cả ngày không đụng một hạt cơm, Dư Phong phải thúc giục nhiều lần mới cố gắng bồi y ăn được một chút, sau đó y lại tiếp tục vùi đầu vào học.
Cùng một lúc không thể học nhiều loại pháp chú khác nhau, thời gian rảnh Mặc Thanh cũng không nghỉ ngơi mà chạy đi luyện kiếm, một lần luyện có khi liền đến rạng sáng.
Dư Phong biết hắn có nói cũng không khuyên được nên không thể làm gì khác, ngoài mấy chuyện lặt vặt như nhắc Mặc Thanh nghỉ ngơi tránh mệt mỏi đến kiệt sức, giúp y nấu đồ ăn, có khi lại giải đáp cho y một vài chỗ không hiểu.
Dần như vậy không chỉ Mặc Thanh mà ngay cả Dư Phong cũng cảm thấy mệt mỏi.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, trời đã hửng sáng mà Mặc Thanh vẫn chưa nghỉ ngơi, bàn tay y run run vẽ từng nét lên bùa nhưng vẽ kiểu gì cũng hỏng.
Hết một tờ rồi lại đến một tờ khác, đến tận khi dưới chân ngập tràn giấy vụn Mặc Thanh tức giận ném chúng ra xa, mệt mỏi gục xuống bàn.
Dư Phong tiến lại gần vỗ nhẹ lên vai Mặc Thanh, y vùi sâu đầu vào trong cánh tay, cảm thấy bất lực tự trách.
“Tại sao ta lại vô dụng như vậy, đến một lá bùa bình thường cũng vẽ không xong?”
Như thường ngày, chắc chắn Dư Phong sẽ nói những lời an ủi, nhưng lần này lại hoàn toàn khác, hắn chỉ im lặng.
Qua hồi lâu, Mặc Thanh nghe thấy tiếng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, sau đó là tiếng sột soạt, y tò mò không biết hắn đang làm gì ngẩng đầu lên nhìn.
Trong ánh sáng mập mờ đêm khuya, Dư Phong ngồi đó, gương mặt trấn tĩnh, sống lưng thẳng tắp.
Hắn trải một tờ giấy nhỏ ra, nhặt lại bút cùng chu sa rồi chăm chú hạ xuống từng nét.
Bút lông uyển họa từng hình vẽ trên giấy, không lâu sau trên giấy đã xuất hiện những nét chữ ngoằn ngoèo, tạo thành một lá bùa hoàn chỉnh.
Làm xong hắn đặt nó sang bên cạnh, lại đứng dậy đứng sau lưng Mặc Thanh, không nói một lời nhét bút lông vào trong tay y, hơi cúi người xuống cầm lấy tay y.
“Vẽ bùa cũng cần phải tĩnh tâm, ngươi gấp gáp như vậy sao thành được.”
Mặc Thanh không nhìn thấy mặt, chỉ nghe thấy giọng nói nam nhân vang lên rất gần.
Dư Phong bao trọn lấy bàn tay y, cẩn thận vẽ từng nét lên giấy hoàng chỉ, động tác của hắn không nhanh không chậm, đến khi dừng lại thì trên đó đã hình thành một lá bùa.
Dư Phong nói: “Đây chỉ mới là khởi đầu thôi, sau này còn nhiều thứ khó hơn, ngày mai ta sẽ dạy thêm cho ngươi thứ khác, giờ muộn rồi đi nghỉ trước được không?”
Mặc Thanh mím môi khẽ nói: “Ta muốn thử thêm một lát nữa...”
“Vậy vẽ thêm một lần nữa, dù được hay không cũng đi ngủ?” Dư Phong thương lượng thêm.
Mặc Thanh vội vàng gật gật đầu, Dư Phong bất đắc dĩ lại ngồi xuống bên cạnh chờ, trong ngôi nhà chỉ có duy nhất một cây nến thắp sáng, soi rõ gương mặt thiếu niên gầy đi trông thấy.
Lần này cũng không ngoại lệ, Mặc Thanh lại vẽ hỏng nhưng cũng đỡ hơn một chút, y thở dài thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn trèo lên giường.
Nhìn thấy Mặc Thanh như vậy Dư Phong đau lòng hơn ai hết, mỗi một ngày hai người đều trải hết sức gian nan.
Màn đêm yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng gió heo hắt, vì quá mệt mỏi nên vừa nằm xuống Mặc Thanh đã thiếp đi.
Nhưng còn chưa chợp mắt được bao lâu, không biết y mơ thấy gì mà bắt đầu nói mớ, lúc đầu chỉ là những tiếng thì thào nho nhỏ, nhưng ngày càng lớn dần cũng khiến Dư Phong tỉnh giấc.
“Sư huynh...!Đừng mà...!đừng.”
Dù trong mơ nhưng Mặc Thanh vẫn không ngừng nức nở, ban ngày y cố tỏ ra như không có chuyện gì, nhưng hắn hiểu hơn ai hết, sự ra đi của Doãn Tình thực sự khiến y chịu dằn vặt, có lẽ cả đời cũng không thể quên.
Dư Phong nhẹ nhàng ôm chặt Mặc Thanh vào lòng, lấy tay xoa nhẹ lưng y an ủi: “Ta ở đây...!không sao đâu, không sao đâu.”
Có Dư Phong vỗ về nên Mặc Thanh cũng thoáng an tĩnh lại, lần nữa chìm vào trong giấc ngủ, nhưng chính hắn lại không thể ngủ được nữa.
Dư Phong nhìn gương mặt của y trong đêm, nhẹ nhàng hôn lên trán y, hơn ai hết hắn muốn bảo vệ người này, không cho y chịu bất cứ tổn thương nào.
Ngày hôm sau giữ đúng lời hứa Dư Phong dạy cho Mặc Thanh vài chiêu thức mới, cũng may ở phương diện kiếm pháp Mặc Thanh học khá là nhanh.
Tật cứ học là quên của y cũng không đến mức thảm hại như trước, chỉ trong vài tháng y đã có tiến bộ thấy rõ, thế nhưng để có thể mạnh đến mức đấu lại Lâm Du Nhiên thì vẫn còn cách quá xa.
Đến hiện tại Dư Phong vẫn không biết sức lực của Lâm Du Nhiên mạnh cỡ nào, nhưng trong tay gã có Hắc Linh Phù, thật sự không thể coi thường.
Thời gian trước Dư Phong còn lo, nếu hiện tại Lâm Du Nhiên tìm đến chắc chắc có thể dễ dàng bắt hai người, thế nhưng kỳ lạ là gã một chút hành động cũng không có, ngay cả những thây ma kia gã cũng hoàn toàn không phái đến gây sự, cứ như vậy mà biến mất.
Dù vậy đi chăng nữa hai người cũng không thể buông lỏng cảnh giác, giữa họ và Lâm Du Nhiên vẫn có một mối thù không thể nào mà gỡ bỏ, dù gã không đi tìm thì cũng ngày hai người đi giết gã.
Hôm nay là ngày Dư Phong phải xuống núi mua một ít đồ ăn về dự trữ, hắn không quên nán lại dặn dò Mặc Thanh vài câu.
Cả đi cả về cũng mất tầm một canh giờ, nhưng hắn sợ trong lúc vắng mặt, Lâm Du Nhiên thừa cơ phái người đến đánh lén, hắn muốn mang Mặc Thanh đi cùng thế nhưng y không chịu.
Mặc Thanh nói: “Ta phải ở lại để học.”
Dư Phong hết cách đành nói: “Ta sẽ cố gắng đi thật nhanh rồi quay lại, ngươi nhớ cẩn thận, à đúng rồi...” Hắn rút từ trong người ra một cây pháo nhỏ đưa cho y nói: “Nếu gặp chuyện gì thì mở thứ này ra, ta nhất định sẽ lập tức quay về.”
Mặc Thanh gật gật đầu, đợi hắn đi xa rồi mới quay trở về phòng, y nhìn đống sách trên bàn càng nhìn càng ủ rũ.
Kẻ thù của y lợi hại như vậy, dù y có chăm chỉ hơn cũng không thể trong ngày một ngày hai là có thể đối phó được gã, đợi đến lúc y mạnh rồi thì sao? Chẳng lẽ phải đợi đến ba năm, bốn năm, thậm chí là mười năm? Hiện tại Lâm Du Nhiên chưa ra tay nhưng đâu ai đảm bảo được gã sẽ động thủ lúc nào, nếu lúc đó y vẫn như hiện tại chắc chắc sẽ bại trong tay gã.
Dù có Dư Phong giúp đi nữa nhưng chỉ với sức của hai người chưa chắc đã đấu lại.
Mặc Thanh vừa nghĩ vừa cầm lấy quyển kinh thư lên, ngày trước sư huynh đưa cho y rất nhiều thứ nhưng toàn là những cái căn bản, Dư Phong lại tìm về cho y thêm nhiều loại hơn, nhưng dù có đọc hết cũng chẳng thấm vào đâu.
Bỗng một quyển sách nằm dưới cùng chỉ để lộ ra một góc làm Mặc Thanh chú ý, y lôi nó ra khẽ đọc thành tiếng: “Âm Dương thư?”
Mặc Thanh nhíu mày, y nhớ rằng ngày trước sư huynh từng nói, người tu đạo mạnh chủ yếu phụ thuộc vào pháp lực.
Pháp lực càng cao thì mấy chuyện như bày trận pháp hay khống chế bùa chú càng đơn giản, ví dụ như hai người cùng thả ra một lá bùa, nhưng pháp lực người kia cao hơn chắc chắn phần thắng cũng lớn hơn.
Nếu hiện tại y lập tức có pháp lực cao cường, thì việc gì phải học mấy cái thứ nhỏ nhặt này nữa?
Nhưng làm gì để pháp lực lập tức trở nên lớn mạnh?
Vài ngày trước Dư Phong liên tục nhắc nhở y không được luyện cùng lúc hai ba thuật pháp, nhưng y nhớ sư phụ từng nói, có người luyện hai ba thuật pháp không cẩn thận sẽ tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu thành công pháp lực sẽ tăng lên gấp bội, dù khả năng rất ít nhưng nếu thành công không phải rút ngắn được thời gian hay sao?
Như tìm được hy vọng Mặc Thanh lại lục lọi mấy quyển kinh thư ở tận cùng, đây là những thứ Dư Phong nói tạm thời y chưa học được nên để bên dưới, chắc chắn sẽ lợi hại hơn, qua một lúc mày mò Mặc Thanh cũng tìm được, y đặt ba quyển kinh thư ra trước mặt.
Một quyển là Âm Dương thư trước đó, hai cái còn lại lần lượt là Huyễn Dương thư và Tàng Dương thư.
Mặc Thanh giở ra xếp thành hàng dưới đất, y ngồi khoanh chân lại hai tay đặt trên gối, nhìn từng dòng chữ qua một lượt rồi bắt đầu nhẩm theo.
Với khả năng hiện tại của Mặc Thanh, luyện một trong ba quyển đã là quá sức, hiện tại y còn dám luyện cùng lúc cả ba không khác gì đòi mạng.
Lúc đầu thì bình thường nhưng càng lâu dần, kinh mạch trong người y càng trở nên khó chịu, như có một nguồn sức mạnh cuộn trào không ngừng sôi sục, lại như có một thứ gì đó muốn trào ra ngoài, ở trong người y đánh nhau kịch liệt.
Lâu dần ngoài cảm giác khó chịu ra thì Mặc Thanh chỉ còn lại đau đớn, như từng con dao cứa lên da thịt, từng nhát từng nhát một.
Mặc Thanh đau đến không chịu nổi nhưng không muốn dừng lại, nếu y thành công thì y sẽ có pháp lực, sẽ trả thù được cho sư huynh, nghĩ vậy Mặc Thanh càng ngồi thẳng lưng, miệng không ngừng nhẩm niệm pháp chú.
Tận đến khi đầu y đau như búa bổ, ong ong lên như muốn nổ tung, gân cốt như bị ai đó lần lượt cắt đứt.
Mặc Thanh không chịu nổi cuối cùng buông tay ra ôm chặt lấy đầu, mơ hồ mở mắt ra thì trước mắt y đã là một mảng đen tối, y như rơi vào màn đêm vô tận, dù đau như vậy nhưng vẫn nghe rõ mồn một giọng nói bên tai.
“Ngươi muốn có pháp lực, đổi linh hồn cho ta, ta sẽ thay ngươi giết tất cả những kẻ ngươi muốn giết...”