Quỷ Huynh

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngụy Thường Đức trằn trọc mất ngủ,mỗi lần lão nhắm mắt, lại nhìn thấy gương mặt khủng bố âm trầm kia. Loại sợ hãi này vẫn tiếp tục dai dẳng đến nửa đêm. Ngụy Thường Đức rốt cuộc không thể chống lại cơn buồn ngủ,dù sao cũng vừa mới hết bệnh, thân thể thật sự không chịu nổi.

Ngụy Thường Đức nhắm mắt lại mơ mơ màng màng,trong đầu cuồn cuộn chảy ra rất nhiều hình ảnh, mẹ Ngụy Thư,Ngụy Thư, mẹ Ngụy Hà,dì Hai, dì Ba,Ngụy Lập Diễm, Ngụy Lượng,Ngụy Viện Viện,gương mặt của những người này hiện lên vô cùng rõ ràng,giống như ngay tại trước mắt.

Ngụy Thường Đức đột nhiên cảm thấy mỏi mệt,nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo,hoàn toàn không hề buồn ngủ.

_Ông làm tôi tổn thương, tôi nói cho ông biết, tôi không thương chính là không thương,chúng không thể nào đâu.

_Đừng tìm tôi nữa,ông đã cưới vợ rồi,lo mà đối xử tốt với vợ con của mình đi.

_Tôi hận ông, tôi vốn không ghét ông, chỉ cảm thấy ông đáng thương. Nhưng mà hiện tại, tôi hận không thể giết chết ông,tại sao lại bắt tôi mang đứa bé này chứ! Nếu sau này nó trở thành kẻ ngốc hay tật nguyền, tôi sẽ hận ông cả đời! Ngụy Thường Đức! Tôi ghê tởm ông! Mãi mãi không bao giờ yêu ông!

Người phụ nữ kia tàn nhẫn nói ra những lời vô cùng hà khắc ngoan độc,ánh mắt chán ghét cùng oán hận đều làm cho Ngụy Thường Đức cực kì thống khổ mỗi khi nhớ lại.

_Trên đời này còn ai vô liêm sỉ như ông?? Ông có nhiều đàn bà như vậy, vì cái gì còn không chịu buông tha cho tôi! Tại sao lại muốn hại tôi???

_Ngụy Thường Đức, ông thắng. Ông hại tôi cả đời không thể ở bên cạnh người mình yêu,mỗi khi nghĩ tới ông đều khiến tôi cảm thấy dơ bẩn, ghê tởm cực kỳ.

Cô đã mất đi vẻ đẹp năm đó,đến cuối cùng cũng không thể tránh khỏi sự tàn phá của thời gian, nếp nhăn tầng tầng nơi khóe mắt,tăng thêm vài phần bi thương.

Trong lòng Ngụy Thường Đức lại đau đớn.

Ngụy Thường Đức chảy nước mắt,lão đã già rồi,làn da nhăn nhúm,có nếp nhăn,qua một ngày lại càng gần với cái chết hơn. Chính là từ ngày đó đến nay,trái tim lão vẫn bị hận thù dày vò.

Mãi đắm chìm trong nỗi thống khổ,Ngụy Thường Đức không hề phát hiện, cánh cửa bỗng nhiên không tiếng động mở ra.

Tiếng bước chân rất nhỏ nhẹ nhàng vang lên,lúc này Ngụy Thường Đức mới thật sự cảm thấy sợ hãi,dường như có ai đó đang đến gần lão,thân thể Ngụy Thường Đức không khỏi buộc chặt khẩn trương.

Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch xuất hiện trước mặt Ngụy Thường Đức,chậm rãi túm lấy cổ lão.

Ngụy Thường Đức cảnh giác,cánh tay nhẵn nhụi lạnh như băng,dắt ngay cổ khiến lưng lão đổ đầy mồ hôi hột, cảm giác kinh hoảng tột độ bao trùm trong không khí,Ngụy Thường Đức chợt nghe “nó” nói chuyện.

_Ông đang sợ sao? Đừng sợ, tôi sẽ không giết ông đâu…Tôi nhất định sẽ không để ông chết…

Thanh âm kia cực kì mềm mại,hàm chứa ý cười khiến Ngụy Thường Đức e ngại.

Cánh tay dường như lại muốn đùa, từng chút từng chút siết chặt.

Ngay khi Ngụy Thường Đức bắt đầu run cầm cập thì nó trầm tĩnh lại “Giết ông chỉ làm tôi cảm thấy thật dơ bẩn thôi…”

Ngụy Thường Đức không dám cử động,lão ngừng thở,trong lòng muốn tìm tòi hàm ý trong câu nói,chính là lão sợ,giờ phút này lão chỉ cảm thấy sợ hãi,hoàn toàn bất lực.

Không biết qua bao lâu, dù sao Ngụy Thường Đức cảm thấy rất dài,cánh tay kia rốt cuộc cũng chịu rời đi.

Nhưng, Ngụy Thường Đức vẫn không dám mở mắt.

Đợi khi chắc chắn rằng nó thật sự đã bỏ đi, Ngụy Thường Đức mới lo lắng đề phòng chậm chạp mở mắt ra. Lại bất thình lình bắt gặp một gương mặt tái nhợt không biểu tình.

Trái tim Ngụy Thường Đức mãnh liệt co rút,trợn tròn hai mắt,nghiêng đầu hôn mê bất tỉnh.

Lúc trời gần sáng, Ngụy Hà mới có thể đi vào giấc ngủ, hai hàng chân mày nhíu chặt, mắt còn sũng nước. Thân thể vốn khỏe mạnh đã gầy ốm không ít,sắc mặt vàng vọt,trên mũi còn lưu lại vết máu.

Không biết từ bao giờ, có một người đang đứng bên giường, nhìn Ngụy Hà, trong mắt hoàn toàn vô cảm.

Qua thật lâu, người kia mới cử động,vươn bàn tay trắng toát sờ đầu Ngụy Hà. Hình ảnh thập phần quỷ dị,thẳng đến khi hừng đông, người kia mới hoàn toàn biến mất.

Cơm trưa, Ngụy Thường Đức mới xuất hiện. Sắc mặt lão có chút không tốt, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi

Dì Ba tìm Ngụy Thường Đức bàn về việc tổ chức sinh nhật cho Ngụy Hà vào ngày mai,thời điểm bà nói Ngụy Hà muốn mời gánh hát về nhà biểu diễn,biểu tình của Ngụy Thường Đức cực kì khó xem,hệt như dì Ba đã lường trước.

Dì Ba thấy thế liền nói “Nếu lão gia không thích thì thôi vậy,tôi sẽ khuyên nhủ A Hà.”

_”Có thể.” Ngụy Thường Đức đột nhiên đáp ứng

Dì Ba hơi hơi há hốc mồm,không kịp phản ứng “Lão gia ông thật sự đồng ý?”

_”Ừ, nếu nó thích thì cứ theo nó.” Ngụy Thường Đức nói

Dì Ba nở nụ cười vui sướng,Ngụy Thường Đức lại nói “Lần này là ngoại lệ. Sinh nhật của nó giao cho bà xử lý.”

_”Cảm ơn lão gia,tôi lập tức đi nói với A Hà.” Dì Ba vui vẻ rời đi

Dì Ba vừa đi không lâu dì Hai lại tới. Đoạn đối thoại vừa rồi ả đều nghe được,trong lòng có chút bức bối không vui,châm chọc khiêu khích nói “Cho dù sinh nhật của Lập Diễm cũng làm rất sơ sài, hơn nữa hôm qua mới có người chết,tổ chức ầm ĩ trong nhà làm gì,theo tôi thấy,sinh nhật lần này của Ngụy Hà không bằng miễn đi, chờ mọi chuyện êm xuôi rồi bù lại cho nó cũng đâu muộn?”

Ngụy Thường Đức nghe dì Hai nói, sắc mặt càng thêm rét lạnh “ Đến loại chuyện này mà bà cũng so đo thì đi làm một cái giống nó đi,mỗi ngày đều hát hò, bà thích làm gì cũng được!”

Dì Hai lập tức sượng mặt,nhưng cho dù trong lòng không vui cũng không muốn cãi cọ với Ngụy Thường Đức,ả ngồi xuống, nhanh chóng đổi đề tài “Lúc ông bệnh, chuyện buôn bán đều do một tay Lập Diễm quán xuyến, hôm qua tôi thấy sắc mặt nó không được tốt, không biết có nên ăn cái gì để bồi bổ…”

Dì Hai cực lực giả bộ lo lắng,chính là ý vị bất đồng, Ngụy Thường Đức đương nhiên nhận ra.

Cũng không nguyện tiếp tục dây dưa với người đàn bà này,không chút suy nghĩ nói “Gọi người đi mua đồ tốt về cho nó bồi bổ,chỉ nhiêu đó chuyện đã chịu không nổi? Về sau còn mệt hơn nữa.”

Còn mệt hơn nữa? Vậy ý tứ là về sau lão gia tính toán để Lập Diễm quản lý gia sản?

Vừa nghĩ như vậy, dì Hai liền thoải mái nở nụ cười.

Lúc dì Ba báo tin tốt cho Ngụy Hà, trên mặt cậu cũng không hề lộ ra vẻ vui mừng,chỉ vô tình nhìn thoáng qua dì Ba không nói gì.

Dì Ba tự cố tự mục nói “Đợi lát nữa dì Ba thay con gọi gánh hát,đến chiều sai người dựng rạp,lại kêu đầu bếp có tay nghề đến,dọn hai mươi mấy bàn trong nhà, rồi mời thêm cả bạn làm ăn của cha con nữa, con thấy được hay không?”

_”Đúng rồi, A Hà, con đừng ở chỗ này nữa, dì Ba đã dọn phòng mới cho con. Lát nữa kêu người chuyển đồ đạc trong này qua, con có chịu không?” Dì Ba hỏi

Ngụy Hà nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu “Dạ, được.”

Lúc hạ nhân vào dọn phòng, Ngụy Hà chợt nhớ tới kẻ tên Trình Hảo “Trình Hảo đâu?”

Một người trả lời “Đang trồng hoa.”

_Hắn là người làm vườn?

_Không phải, việc gì hắn cũng làm,vốn đã đủ người,nhưng lúc mới đến hắn nói không cần tiền lương, chỉ cần có cơm ăn là được,cho nên trong phủ mới tuyển.

_Hắn vào Ngụy gia được bao lâu rồi?

_Cậu Hai vừa đi học xa không lâu thì hắn tới.

_Tính tình hắn thế nào?

_A, tạm được, nhưng có chút nhát gan,không thích nói chuyện,cũng không hòa đồng với mọi người.

Gặp Ngụy Hà cau mày không nói gì thêm,người hầu kia thật cẩn thận hỏi “Trình Hảo làm gì sai sao cậu Hai….” “ Mày gọi nó lại đây tao bảo.” Ngụy Hà phân phó

Chỉ trong chốc lát, Trình hảo liền có mặt,thời điểm nhìn thấy Ngụy Hà, biểu tình của hắn rất không tự nhiên “Cậu, cậu Hai, cậu gọi con?”

Ngụy Hà nhìn hắn,trầm mặc nửa ngày mới mở miệng “Mày rốt cuộc định làm gì?”

Trình hảo lập tức kinh hoảng,bật người quỳ xuống đất “Con, con chỉ là người hầu…”

Trên mặt Ngụy Hà lộ ra vẻ phiền chán, mắng “Con mẹ nó,mày còn biết mày là người hầu sao! Đừng giả đò trước mặt tao!”

_”Con, con không có, cậu Hai…” Trình Hảo cúi gầm mặt,bối rối túm chặt quần áo

_”Thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà! Mày nghĩ nếu tao báo cho dì Hai cùng lão gia biết chính mày là đứa giả thần giả quỷ hù dọa người khác,mày sẽ có kết cục như thế nào?” Ngụy Hà ngồi xổm xuống, nhìn hắn.

Trong nháy mặt, mặt Trình Hảo trở nên trắng bệch,Ngụy Hà thật không thích bộ dáng ấp úng, lề mề của hắn,hung hăng đạp hắn một cái “Có nói không!”

_”Giả quỷ đích thật là con…” Trình Hảo tuyệt vọng, vô lực ngồi bệt xuống đất

_”Lý do!?”

Tuy rằng đã đoán ra,nhưng khi nghe chính miệng hắn thừa nhận lại làm cho Ngụy Hà không khỏi hoảng sợ, một kẻ thoạt nhìn thành thật như vậy,cũng dám cả gan gây ra chuyện như thế!

_”Bởi vì cậu Cả…” Khóe mặt Trình Hảo bỗng ươn ướt

Nghe được sự việc có liên quan đến Ngụy Thư, biểu tình trên mặt Ngụy Hà bỗng thay đổi,có chút khẩn cấp nói “Tiếp tục nói.”

Nhưng Trình Hảo cũng không nói gì thêm, chỉ lắc đầu nhìn Ngụy Hà “Cậu Hai…Đừng ép con, con thật sự không có ác ý…”

Ngụy Hà định moi thông tin từ hắn,gặp người này mạnh miệng phủ quyết, biết chắc cho dù bị đánh chết hắn cũng sẽ không nói, đành dịu giọng “Mày nói ra đi,tao nhất định sẽ không tiết lộ cho ai biết. Nếu tao đã chịu cứu mày, thì chắc chắn sẽ không hại mày.”

Trình Hảo tựa hồ đang giãy dụa,hắn gắt gao siết chặt nắm tay.

Ngụy Hà đột nhiên cười khổ, nói với hắn “Tao không việc gì phải lừa mày,tao sẽ không nói cho ai biết,mày biết tao không thuận với lão gia cùng dì Hai mà.”

Trình Hảo cuối cùng cũng buông lỏng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio