_”Mày làm gì trong này?” Ngụy Thường Đức âm lãnh hỏi
Ngụy Hà bối rối “Con….”
Quá bất ngờ, Ngụy Hà không kịp trả lời.
Cậu bị Ngụy Thường Đức dọa không nhẹ,đột nhiên xuất hiện sau lưng không một tiếng động,ai mà không sợ a.
Ngụy Thường Đức nhìn bộ dáng kinh hoảng của Ngụy Hà, sắc mặt càng thêm khó coi.
Ngụy Hà hồi thần, cũng không hòa nhã trả lời “Tôi lại đây lấy đồ không được sao!”
_”Hừ!” Ngụy Thường Đức hừ lạnh một tiếng
Ngụy Hà không muốn nói gì thêm với Ngụy Thường Đức, từ biệt xong liền rời đi, nhưng vừa đi được một đoạn bước lại dừng bước.
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Thường Đức “Tôi nhìn thấy Ngụy Thư…”
Quả nhiên, Ngụy Thường Đức lập tức quay đầu,thân thể cứng ngắt, hung hăng trừng Ngụy Hà.
Ngụy Hà xoay người lại,nhìn sau lưng Ngụy Thường Đức “Ông nói…”
Hai mắt Ngụy Thường Đức trợn lớn,rốt cuộc không thể áp chế sợ hãi.
_Ngụy Thư bây giờ, không phải đang nhìn ông sao?
Ngụy Hà cứ nhìn chằm chằm sau lưng lão như vậy,giống như thực sự đã nhìn thấy cái gì đó.
Mà lúc này, Ngụy Thường Đức cũng ẩn nhẫn đến cực hạn, phát cuồng vươn tay bóp cổ Ngụy Hà, “Tao cảnh cáo mày! Nếu mày còn dám nhắc đến nó nữa…”
Tròng mắt Ngụy Thường Đức che kín tơ máu,đôi tay tóm lấy cổ Ngụy Hà không ngừng run rẩy, sợ hãi hóa thành phẫn nộ khiến lão nổi lên sát ý muốn giết Ngụy Hà. Chỉ cần mỗi lần Ngụy Hà há mồm kêu tên Ngụy Thư thì lão hận không thể mãi mãi cho cậu câm miệng lại!
Bị sát khí của Ngụy Thường Đức kinh sợ,Ngụy Hà ngậm chặt miệng,chính là bàn tay dắt trên cổ vẫn hung hăng siết chặt,Ngụy Hà liền nhấc chân đá Ngụy Thường Đức một cái.
Thân thể Ngụy Hà vốn khỏe mạnh,khí lực không nhỏ, Ngụy Thường Đức bị đá rất đau,lảo đảo lui về sau mấy bước,buông lỏng cánh tay đang nắm cổ Ngụy Hà.
Ngụy Hà không thể tin nhìn Ngụy Thường Đức “Ông muốn giết tôi…”
Thật sự là thiên đại chê cười,Ngụy Hà cứng ngắt kéo kéo khóe miệng. Hiện tại, trong mắt cậu, Ngụy Thường Đức là một con quái vật,một con quái vật có thể giết cả con ruột của mình.
Gặp Ngụy Hà hành động vô lễ với mình như vậy,Ngụy Thường Đức càng tức giận,lão phất tay muốn đánh Ngụy Hà, lại bị Ngụy Hà bắt được.
_Lão già chết tiệt, ông nghĩ tôi sợ ông sao? Nếu không niệm tình ông là cha ruột của tôi thì tôi đã xử ông lâu rồi!
Ngụy Hà hung hăng đẩy Ngụy Thường Đức ra,trong lúc vô tình cả người Ngụy Thường Đức đập mạnh vào cây cột,phát ra một tiếng “Phịch!”. Sau đó mềm nhũn té trên mặt đất, bất động.
Ngụy Hà ngẩn người, nhất thời không biết nên làm gì. Cậu nhìn hai tay mình,lại nhìn Ngụy Thường Đức hôn mê bất tỉnh….Chết…chết rồi sao?
Ngụy Hà cực kì hoảng hốt,cậu lấm la lấm lét quan sát xung quanh,may mắn không ai phát hiện…Sau đó Ngụy Hà cắm đầu bỏ chạy.
Chạy một đoạn ngắn lại cảm thấy có chỗ nào là lạ,tại sao cậu phải chạy chứ? Chạy đi đâu bây giờ?
Ngụy Hà dừng bước, xoay người trở về.
Ngụy Thường Đức còn nằm ở đó.
Ngụy Hà nặng nề nuốt một ngụm nước bọt,hoảng sợ nhìn bốn phía,sợ lúc này đột nhiên có người xuất hiện.
Cả gan kéo lê Ngụy Thường Đức, đặt trước cửa phòng Ngụy Thư,cậu giết người rồi…Người cậu giết là Ngụy Thường Đức!
_”Cậu Hai…” Thanh âm của Trình Hảo bỗng vang lên từ phía sau
Ngụy Hà quay ngoắt đầu lại, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Mà lúc này Trình Hảo lại thân thủ che miệng Ngụy Hà lại,nhanh chóng kéo Ngụy Hà vừa đi vừa nhỏ giọng nói “Cậu Hai, cậu đừng sợ, con sẽ không hại cậu…”
Chờ đến chỗ không người,Trình Hảo mới dừng lại,Ngụy Hà hất tay hắn ra, hung hăng nắm áo hắn.
Trình Hảo vội vàng hô “Cậu Hai! Cậu nghe con nói! Con thật sự sẽ không hại cậu…”
_Mày nhìn thấy cái gì?!
Nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Ngụy Hà, Trình Hảo không khỏi nhăn nhó,tội nghiệp nói “Con…Con nhìn thấy hết…”
Câu trả lời trung thực khiến Ngụy Hà sửng sốt,mà ngay khi Ngụy Hà muốn giết người diệt khẩu thì Trình Hảo hốt hoảng xua tay “Chính là con biết cậu Hai không phải cố ý! Cậu Hai! Con, con thật sự sẽ không hại cậu, nếu con có ý xấu thì đã lẩn mất, chờ tới sáng mai nói chuyện này cho mọi người biết, đúng không…”
Trình Hảo nói cũng có đạo lý,Ngụy Hà do dự nhìn Trình Hảo,qua một lúc lâu, rốt cuộc cũng chịu buông tay.
_”Mày…” Giọng Ngụy Hà khàn khàn,không biết nên nói gì, hiện tại cả đầu óc cậu đều là bộ dáng của Ngụy Thường Đức, bị giết…
_”Cậu, cậu Hai,cậu đừng gấp, có lẽ lão gia chỉ hôn mê thôi,vừa rồi con thấy lão gia còn thở mà…” Trình Hảo lắp bắp nói
Ngụy Hà ngẩng đầu lên nhìn hắn “Thật sao…”
_”Dạ…” Trình Hảo gật đầu
Ngụy Hà nhẹ nhàng thở ra,nhưng không quá vài giây sắc mặt lại căng thẳng,nếu Ngụy Thường Đức không chết…Vậy không phải càng tệ hơn sao? Lão còn có thể làm gì cậu nữa đây? Chỉ cần nhớ tới vừa rồi lão ra tay ác độc như vậy, sau này cậu chắc chắn không có ngày lành.
Nhìn Ngụy Hà trầm tư, Trình Hảo thật cẩn thận mở miệng “Kỳ thật…kỳ thật…con có ý này…”
Ngụy Hà nhìn hắn,trong lòng hoài nghi “Mày việc gì phải giúp tao?”
Trình hảo cúi đầu “Cậu, cậu Hai có ân với con…Hơn nữa, nhìn cậu Hai tốt với cậu Cả như vậy…”
Ngụy Hà quan sát Trình Hảo,nhất thời cảm thấy Trình Hảo có chút ngây thơ,cậu giúp hắn bất quả vì hắn trung thành với Ngụy Thư,huống chi cũng chỉ nhấc tay chi lao mà thôi,mà tâm tư của cậu đối với Ngụy Thư thì…Ngụy Hà trong lòng phát khổ. Người này nếu hiểu không biết sẽ nghĩ gì đây?
_Trên người con còn chút tiền, cậu Hai chạy ra ngoài trốn đi…
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn hắn, bất ngờ không kịp phản ứng.
_”Biện pháp của mày đó sao?” Ngụy Hà nhìn vào mắt hắn “Mày đang hại tao, hay đang giúp tao? Nếu tao trốn, không phải mọi chuyện càng rối hơn sao?”
_”A…a…” Trình Hảo ngây ngốc nhìn Ngụy Hà
Ngụy Hà hít một hơi thật sâu “Mày đi đi…”
Trình Hảo thật lòng muốn giúp cậu,chính là người quá ngốc,nếu muốn tìm một biện pháp chu toàn, Ngụy Hà chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Ngụy Hà cảm thấy câu nói vừa rồi có chút đông cứng,không được tự nhiên sửa miệng “Tao có cách rồi, mày không cần quản,chỉ cần nhớ kỹ hôm nay không hề xảy ra chuyện là được.”
Ngụy Hà lo lắng liếc mắt nhìn Trình Hảo,sau đó xoay người bỏ đi
Thời điểm rời đi, còn nhỏ giọng nói tiếng cám ơn.
Mặc kệ Trình Hảo xuất phát từ mục đích gì muốn giúp cậu, cậu đều muốn cảm ơn.
Một mình đối mặt với chuyện như vậy rất đáng sợ,nhưng khi một người đàn ông yếu đuối nhát gan lại dám nói giúp mình thì,Ngụy Hà không khỏi cảm động,thậm chí cảm thấy sự tình không tồi tệ như cậu nghĩ.
Ngụy Thường Đức còn chưa chết,cậu có thể đỡ Ngụy Thường Đức trở về, nói với mọi người Ngụy Thường Đức đột nhiên té xỉu. Lỡ như Ngụy Thường Đức tỉnh dậy…
Ngụy Hà còn chưa nghĩ tới điểm này.
Ngụy Thường Đức cảm thấy đầu đau như nứt ra,lão dùng sức kéo mở mí mắt nặng trịch,thấy được một bóng trắng.
Ngọn đèn mờ tối,Ngụy Thường chỉ cảm thấy rất mơ hồ,bóng người kia lắc lư,dựa vào lão gần một ít.
Tầm mắt của Ngụy Thường Đức dần dần khôi phục thanh minh.
Lúc trông rõ khuôn mặt người tới thì,sắc mặt sợ tới mức trắng bệch
_Mày..mày…
_”May mắn ông không chết…” Khóe mắt cùng đuôi lông mày của người nọ tràn đầy ý cười khiến Ngụy Thường Đức mao cốt tủng nhiên.
_”Tôi đã nói, tôi sẽ không giết ông…” Người nọ cúi đầu, thanh âm mềm nhẹ
Ngụy Thường Đức cảm thấy mình lại sắp hôn mê,hô hấp đều đình chỉ
_”Chính là tôi không thích chỗ này của ông…” Bàn tay lạnh như băng dán lên mặt lão
Ngụy Thường Đức hãi hùng mở to hai mắt “Ngụy, Ngụy Thư…Đừng như vậy…”
_”Đừng cái gì?” Đôi mắt xinh đẹp hàm chứa ý cười, sáng rọi dưới ánh đèn.
Sau lưng Ngụy Thường Đức ướt đẫm,đang lúc Ngụy Thường Đức há mồm cần xin,bàn tay kia lại đặt lên tròng mắt của lão.
Ngụy Thường Đức còn chưa kịp hiểu Ngụy Thư định làm gì thì,ngón tay tái nhợt bén nhọt đã đâm thủng mắt lão, tàn nhẫn móc hết hai tròng mắt của lão ra!
Ngụy Thường Đức giương miệng ú ớ không thể phát ra âm thanh,loại đau đớn kịch liệt xâm nhập cốt tủy lập tức đánh lão hôn mê bất tỉnh!
Ngụy Hà về phòng, nhưng càng đi càng cảm thấy không đúng
Cậu dừng bước nhìn thoáng qua xung quanh,cảm thấy tựa hồ cũng không có gì sai cả,mà khi quay đầu lại, Ngụy Hà không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
Ngụy Thư đang ngồi trên xe lăn,quần áo có chút hỗn độn, hai mắt thong thả chớp nháy, hướng về phía Ngụy Hà.
Ngụy Hà kinh ngạc nhìn anh,không xác định mở miệng “Anh…”
_”Buổi diễn tối nay rất hay.” Giọng nói của Ngụy Thư mềm nhẹ,nhưng không hề có chút cảm xúc.
Chính là chỉ cần một câu nói đã làm cho Ngụy Hà vốn đang khó chịu không vui, không khỏi hớn hở cười rộ lên “Đó là quà em tặng anh,anh thích thì tốt rồi.”
_”Tất nhiên là anh thích…” Ngụy Thư hơi cúi đầu xuống,bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay,thanh âm hàm chứa ý cười.
_Nhưng mà anh lại không có quà tặng em…
_”Anh có.” Ngụy Hà kinh ngạc nhìn Ngụy Thư
Ngụy Thư mỉm cười, vẻ mặt tràn đầy ôn nhu “Cái gì?”
Ngụy Hà há hốc mồm,tỉnh táo lại gắt gao siết chặt nắm tay, lắc đầu “Không có gì.”
Ngụy Hà không thể hiểu được anh, Ngụy Thư hỉ nộ vô thường, nguyên bản vốn đang tức giận vì cái gì đột nhiên lại cười với mình?
Ngụy Hà bắt đầu cảm thấy khó chịu,nghĩ tới ánh mắt khi Ngụy Thư nhìn con hát kia,loại ánh mắt đó rất quen thuộc,chính cậu cũng từng nhìn Ngụy Thư như thế.
_”Anh…Anh có yêu em không?” Ngụy Hà nhìn thẳng vào mắt Ngụy Thư,nghiêm túc hỏi
Đôi mắt hẹp dài xinh đẹp ôn nhu nhìn cậu, không hề chớp mắt.
Trong nháy mắt, trái tim Ngụy Hà như ngã nhào xuống đáy cốc
_”Thiếu chút nữa em đã giết chết lão già kia…Chính là em cũng không muốn…” Ngụy Hà mở to hai mắt,cổ họng nghẹn ngào “Dù cho em có chán ghét lão như thế nào cũng không xuống tay được.”
Ngụy Thư vẫn giữ vẻ mặt trìu mến nhìn Ngụy Hà, không nói một câu.
Ở trước mặt Ngụy Thư luôn luôn ngây ngốc, Ngụy Hà đột nhiên lộ ra biểu tình thương tâm, cố kìm nén nước mắt nói “Em biết anh không thương em.”
Là khi nào biết được? Có lẽ từ lúc Ngụy Thường Đức sinh bệnh, cậu đã biết hiểu ra.
Chưa bao giờ chịu liếc mắt nhìn mình, Ngụy Thư làm sao dễ dàng tiếp nhận cậu như vậy? Chính là cậu yêu Ngụy Thư, tình yêu suốt bao năm chưa bao giờ vì cái chết của Ngụy Thư mà suy giảm, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt.
Mà ngay khi chứng kiến ánh mắt Ngụy Thư nhìn con hát, Ngụy Hà thật sâu sắc cảm nhận được bản thân bị lừa. Tại sao lại muốn dối gạt cậu chứ?