_Cậu Hai mệt mỏi rồi, mau dẫn cậu về phòng nghỉ ngơi.
Dì Ba đột nhiên ra lệnh cho Trình Hảo.
Trình Hảo nghe vậy lập tức đi tới “Cậu Hai…”
Vừa muốn nâng tay đỡ Ngụy Hà,Ngụy Hà bỗng tiến về phía trước, tránh được.
Cậu nghiêng đầu nhìn dì Ba “Dì Ba, tại sao vậy?”
Ngụy Viện Viện không biết hai người đang nói gì,hoang mang nhìn Ngụy Hà cùng dì Ba,qua thật lâu mới rụt rè hỏi “Anh Hai làm sao thế?”
Dì Ba phảng phất như không nghe thấy,xoay người phân phó vài hạ nhân khác “Lão gia còn chưa thấy, mau đi tìm đi.”
Nói xong liền kéo tay Ngụy Viện Viện bỏ đi.
Ngụy Hà bất động tại chỗ,Trình Hảo không dám quấy rầy,chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Ngụy Hà không hiểu,dì Ba hà cớ gì phải tốt với cậu như vậy? Câu kia rõ ràng dì Ba nghe được.
_”Đến đây…đến đây…” Dì Hai dừng trước cửa phòng Ngụy Thư
Ngụy Lập Diễm muốn đuổi theo, nhưng Ngụy Lượng lại khóc rất thảm thiết.
_”Mẹ! Theo con về đi!” Ngụy Lập Diễm nói
Dì Hai quay đầu lại, hoảng sợ nhìn hắn, đặt ngón tay lên môi “Suỵt…không cho nói,nó mà nghe thấy sẽ tìm được chúng ta…”
_”Anh anh! Anh anh! Lượng Lượng, đi đi…” Ngụy Lượng nắm tay áo Ngụy Lập Diễm,mắt khóc sưng đỏ.
Ngụy Lập Diễm nhìn dì Hai điên điên khùng khùng sau đó lại nhìn Ngụy Lượng,cho dù có đau lòng thế nào cũng phải nhỏ giọng dỗ dành “Chờ một chút, anh mang cả em và mẹ ra ngoài,ngoan.”
Ngụy Lượng vẫn không thuận theo, liên tục khóc nháo.
Ngay tại thời điểm Ngụy Lập Diễm sứt đầu mẻ trán,dì Hai đột nhiên chạy mất,miệng không biết đang lảm nhảm cái gì.
Ngụy Lập Diễm định đuổi theo,chính là Ngụy Lượng không chịu,đứng trân tại chỗ chết sống không cho Ngụy Lập Diễm đi.
Ngụy Lập Diễm hỏi nó “Nói cho anh biết, sao Lượng Lượng khóc vậy? Sao không chịu đi?”
Ngụy Lượng nhìn Ngụy Lập Diễm, sau đó lại sợ hãi nhìn sau lưng Ngụy Lập Diễm, cúi đầu nức nở “Anh lớn…anh lớn đang nhìn…”
Sau khi nghe xong, Ngụy Lập Diễm gắt gao nhíu mày “Anh lớn đâu ra?”
Ngụy Lập Diễm vừa hỏi như vậy,Ngụy Lượng liền oa một tiếng khóc thét lên,cáu gắt la hét “Lượng Lượng đi! Lượng Lượng đi!”
Lúc này dì Hai đã không thấy bóng dáng,Ngụy Lập Diễm nắm tay Ngụy Lượng đứng trên hành lang đắn đo một hồi,vẫn quyết định trấn an Ngụy Lượng trước.
_”Cậu Hai…về phòng sao?” Trình Hảo hỏi Ngụy Hà
Ngụy Hà trầm tư, hồi lâu mới đáp “Trình Hảo, mày cảm thấy anh tao là người như thế nào?”
Trình Hảo sửng sốt một chút, sau đó thấp giọng nói “Cậu Hai làm người tốt lắm, đối với ai cũng rất hòa ái.”
_”Cũng đúng, một người tốt như vậy…” Ngụy Hà cứng ngắt nhếch miệng
Đổi lại là mình, nhất định cũng sẽ trả thù, oán hận sâu đậm như vậy…
_Cậu Hai, không về phòng sao?
_”Dì Ba với Viện Viện ra ngoài chưa?” Ngụy Hà không trả lời vấn đề của Trình Hảo
Trình Hảo không thể hiểu nổi hiện giờ cậu Hai định làm gì, chẳng lẽ bị dọa sợ rồi?
Mặc dù rất tò mò, nhưng hắn vẫn nói “Dì Ba nói phải tiếp tục tìm lão gia nên cùng cô ra ngoài rồi.”
Tìm không thấy…
Ngụy Hà đỏ mắt,phân phó Trình Hảo “Mày cũng đi đi,trong nhà còn bao nhiêu người đều kéo nhau ra ngoài tìm hết cho tao. Nếu tìm không thấy thì đừng trở về.”
_Vậy cậu Hai, cậu…
_”Tao có chút choáng váng, về phòng nghỉ ngơi trước.” Ngụy Hà phất phất tay, ý bảo hắn mau đi
Trình Hảo nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngụy Hà, không yên lòng nói “Hay là để lại một người chăm sóc cho cậu Hai,có chuyện gì cũng tiện sai bảo.”
_”Không cần, đi hết đi.” Ngụy Hà thẳng thắn lắc đầu, bước về phía trước.
Nhìn thân ảnh của Ngụy Hà biến mất trong hành lang,Trình Hảo không hiểu vì cái gì,chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, nao núng bất an,luôn có dự cảm, dường như sắp…xảy ra chuyện gì đó…
Thôi cứ đi tìm lão gia đã! Trình Hảo ngán ngẩm lắc đầu.
Còn lại những ai? Dì Hai, Ngụy Lập Diễm, Ngụy Lượng, chính mình
Ngụy Hà đứng trước cửa phòng Ngụy Thư,cậu cúi đầu siết chặt nắm tay.
_Lão già kia chết là trừng phạt đúng tội,lão đáng chết. Dì Hai chửi rủa nhục mạ anh, cũng đáng chết. Dì Ba, ít nhất bà ấy chưa từng đắc tội với anh, tội không đáng chết. Còn…
Ngụy Hà ngừng một chút,cậu phát hiện tay mình run rẩy,sau lưng ướt đẫm.
_Lão già kia đã chết, dì Hai lại phát điên…Còn chưa đủ sao?
Bốn phía yên tĩnh,trong bóng tối mờ mịt, Ngụy Hà chậm rãi giơ tay lên,sờ sờ ổ khóa nói “Nếu còn chưa đủ, vậy nghiệt trái của Ngụy gia, em sẽ trả.”
Trong thoáng chốc, một người liền xuất hiện trước mắt.
Bàn tay trắng bệch nắm tay Ngụy Hà,Ngụy không nói gì, bàn tay kia càng túm chặt.
_Anh giết em….Buông tha cho những người khác, em không sợ chết, chết rồi em vẫn muốn ở bên cạnh anh, vì em yêu anh.
Thanh âm nức nở như bị dao cắt, khàn khàn nghẹn ngào khó nghe
_Em chỉ muốn hỏi anh, lúc em vừa mới trở về, sao không một lưới giết hết cho rồi? Nếu một ngày, hai ngày, ba ngày còn có thể chấp nhận. Nhưng lại kéo dài lâu như vậy, vì cái gì chứ….?
_Em từng nghĩ, chẳng lẽ anh muốn mượn tay em trả thù từng người một.
Ngụy Hà rũ tay xuống,nắm lấy tay Ngụy Thư,mười ngón tay đan vào nhau “Em cũng tự hỏi, anh do dự lâu như vậy có phải vì yêu em?”
Ngụy Hà đột nhiên nở nụ cười “Cách đây rất lâu, mẹ từng hỏi em muốn cưới một cô gái như thế nào, lúc đó em không trả lời bà,anh biết không, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh,em đã nghĩ, sau này nếu phải kết hôn, nhất định phải lấy một cô gái giống như anh.”
Bàn tay kia hoàn toàn không có độ ấm,cứng rắn như băng, lạnh lẽo đâm vào tim Ngụy Hà.
_”Để em trả được không?” Ngụy Hà ngẩng đầu, vừa lúc chống lại tầm mắt của Ngụy Thư
Ngụy Hà phe phẩy đầu, không biết có phải vì cúi đầu quá lâu, lại nhìn thấy nỗi đau xót trong mắt Ngụy Thư.
_”Em không sợ.” Ngụy Hà lẳng lặng nhìn vào mắt anh,cầm tay anh đặt lên vai mình,nhắm mắt lại.
Ngụy Thư nhìn Ngụy Hà,trong mắt một mảnh ảm đạm, đầu ngón tay giật giật,sờ lên cổ Ngụy Hà.
Ngụy Hà buộc chặt thân thể,nín thở chờ đợi.
_”Nếu đã biết, tại sao còn theo anh diễn trò?” Bàn tay kia cũng không bóp cổ mình như Ngụy Hà tưởng tượng,chúng chỉ ôn nhu vuốt ve cậu, nhưng với bấy nhiêu động tác cũng đủ khiến Ngụy Hà đổ đầy mồ hôi lạnh.
_Em vốn nên chết, giống như tất cả mọi người vậy.
Ngụy Thư dừng lại, nhẹ nhàng bắt lấy cổ Ngụy Hà,nhưng không dùng sức.
Ngụy Hà nhăn nhó, gắt gao nhắm chặt mắt.
Ngụy Thư mê mang nhìn Ngụy Hà,” Chính là anh không muốn chạm vào những kẻ đó, rất bẩn. Nguyên bản tính toán nhìn em tự tay giải quyết hết tất cả, sau đó sẽ đến lượt em.”
_”Nhưng ngoài ý muốn là, em rất cứng đầu hoàn toàn không chịu nghe lời.” Lực đạo đột nhiên tăng mạnh,Ngụy cảm thấy hít thở không thông.
_”Vì cái gì lại nói yêu anh ?” Ngụy Thư lại buông lỏng tay,tựa hồ có chút ngạc nhiên, hai mắt đã nhắm chặt tại sao còn có thể chảy nước mắt,ướt đẫm cả tay mình.
_”Em như vậy sẽ làm anh rất khó xử…” Ngụy Thư nhẹ nhàng nói
Ngụy Hà ê ẩm,lệ nóng dâng đầy nơi khóe mắt, như thế nào cũng không lấn át được, chậm rãi trượt xuống.
Một thân ảnh cứng còng lén lút nấp trong góc hành lang,trợn tròn hai mắt không thể tin nhìn cảnh trước mặt.
Ngụy Thư…không phải đã chết rồi sao?
Ngụy Lập Diễm khó có thể khống chế khẩn trương,hắn từng ảo tưởng không biết Ngụy Thư sẽ dùng hình dáng gì xuất hiện trước mặt mình,đợi khi chứng kiến tận mắt,liền không thể ức chế sợ hãi.
Nhìn Ngụy Hà ngẩng đầu lên,tựa hồ đang bị Ngụy Thư bóp cổ,Ngụy Lập Diễm giật mình, liên tục tự hỏi.
Nếu Ngụy Thư thật sự biến thành quỷ, vậy toàn bộ những chuyện cổ quái xảy ra gần đây đều do Ngụy Thư gây ra, Ngụy Thư muốn báo thù…
Chợt nhớ tới còn chưa tìm được Ngụy Thường Đức,hai mắt Ngụy Lập Diễm liền tối sầm.Mẹ, Lượng Lượng…Phải rời đi…Nghĩ như vậy, chính là Ngụy Lập Diễm còn đang đắn đo suy nghĩ.
Có nên cứu tên này không?
Cuối cùng, Ngụy Lập Diễm vẫn quyết định bỏ chạy.
Mà Ngụy Thư ở đối diện, lập tức ngẩng đầu nhìn Ngụy Lập Diễm rời đi,sắc mặt trắch bệch vô cảm.
Ánh mắt hắc ám, âm trầm đáng sợ, nhưng không làm gì.
Ngụy Hà mở to hai mắt, nhìn người trước mặt vẫn chậm chạp không chịu xuống tay.
Không hề tiếp tục nhìn Ngụy Thư, Ngụy Hà hỏi “Anh sẽ bỏ qua cho bọn họ chứ?”
_Được.
Cuối cùng, cũng đồng ý rồi.
Ngụy Hà nghe vậy, nước mắt rốt cuộc không thể khống chế, lã chã rơi xuống như mưa. Cậu thề từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khóc nhiều như bây giờ, lấm lem yếu đuối như vậy, không khác gì đàn bà con gái.
Ngụy Hà đưa tay quệt nước mắt, lướt qua người Ngụy Thư.
Ngụy Thư hơi nghiêng đầu, nhìn theo bóng dáng của Ngụy Hà,hắc ám lượn lờ trên đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt Ngụy Hà.
Không lâu sau, Ngụy Hà cầm một cây đuốc xuất hiện ở hành lang,đứng cách Ngụy Thư một khoảng,dứt khoát ném đuốc sang bên cạnh,nói “Em đứng ở chỗ này,sẽ không chạy trốn.”
Đuốc vừa ném xuống, ngọn lửa lập tức hừng hực bén lên,thế lửa còn chưa lớn, ánh đỏ cả người Ngụy Hà.
Ngụy Hà cố gắng mở to hai mắt tìm kiếm thân ảnh ẩn trong bóng đêm,trái tim như bị ném vào trong đống lửa,nóng rát, đau đớn dữ dội.
Cậu nhìn người kia, như thế nào cũng không cười nổi.
Ngụy Hà nghĩ, tốt nhất, ngọn lửa này nên thiêu cháy cậu,chết rồi cũng đừng biến thành quỷ. Nợ của Ngụy gia, cậu đã thanh toán xong,hoàn toàn sạch sẽ. Đồng thời, Ngụy Hà nghĩ, cho dù có đầu thai,kiếp sau nguyện không gặp lại Ngụy Thư.
Cậu yêu Ngụy Thư như vậy, quá khó tiếp thu rồi. Cay đắng hơn là, cố tình Ngụy Thư lại không hề yêu cậu.
Ngụy Hà hiểu rõ, có lẽ ngay lúc Ngụy Thư lãnh đạm nói một tiếng “Được.”
Cảm giác tê tâm liệt phế, cũng không còn gì hơn.