Ngụy Hà khi tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng chật vật của dì Ba cùng hai mắt Ngụy Viện Viện sưng đỏ,Ngụy Hà còn tưởng rằng mình đã chết.
Chính là thời điểm dì Ba ách giọng gọi một tiếng A Hà, Ngụy Hà mới cảm thấy thân thể khó chịu, thì ra vẫn còn sống.
Người cứu cậu là Ngụy Lập Diễm,lúc trước Ngụy Hà có chết cũng không tin Ngụy Lập Diễm sẽ cứu cậu.
Trong lòng quái dị,không thể nói là cảm kích Ngụy Lập Diễm,cậu không hề nghĩ Ngụy Lập Diễm sẽ cứu mình,nhưng ấn tượng đối với Ngụy Lập Diễm cũng không kém.
Về trận hỏa hoạn, dì Ba và Ngụy Viện Viện cùng Ngụy Lập Diễm đều không đề cập tới. Cũng không ai nhắc đến Ngụy Thư.
Dì Hai chết, chôn thân trong biển lửa, cơ thể cháy đen.
Ngày hôm qua, có người tìm được một thi thể dưới đống tro tàn,tử trạng thảm hại hơn cả dì Hai,không biết như thế nào nhận diện đó là Ngụy Thường Đức,nhưng thật sự chỉ thiếu Ngụy Thường Đức và dì Hai.
Toà nhà của Ngụy gia bị phá hủy hơn phân nửa,đặc biệt khó coi. Dì Ba cũng không nhắc đến chuyện trùng tu.
Dì Ba mua một căn nhà,khá nhỏ nhưng tiêu tán hết toàn bộ tích tụ của bà.
Ngụy Lập Diễm không sống chung với mọi người,mà dắt Ngụy Lượng ra ngoài ở riêng.
Về việc phân chia tài sản,dì Ba không chủ động đưa ra yêu cầu,Ngụy Lập Diễm cũng không nói,chỉ chờ Ngụy Hà tỉnh lại rồi định đoạt.
Thời điểm Ngụy Hà tỉnh, nhắc đến chuyện này,Ngụy Hà tựa như thằng ngốc nhìn chằm chằm cửa sổ thật lâu mới mở miệng “Tôi chỉ muốn tòa nhà cũ,cùng một quán rượu. Viện Viện sắp đi du học,cho em ấy một số tiền, Ngụy Lập Diễm, tôi không tranh với cậu,mà ngay từ đầu tôi đã không có hứng thú.”
Sau khi Ngụy Hà xuất viện,nghe được không ít lời đồn. Vẫn giống như trước, nào là Ngụy gia bị ma ám,hại chết hai mạng người.
Ngụy Hà nghe xong cũng không phản ứng, quả thật bị ma quỷ phá hoại, cũng mất hai người, nhưng nguyên nhân vì sao thì bên ngoài không biết. Anh em loạn luân,ý đồ nhục nhã con trai ruột của mình, ép hắn đó phải tự sát, hai điều này, đủ để oanh động toàn bộ thị trấn.
Về sau, hết thảy đều rất bình thường, không còn ai nhắc tới Ngụy Thư, truyền nhau chuyện ma quái. Ngụy Hà càng không có, tất cả đều yên bình.
Lễ tang của Ngụy Thường Đức cùng dì Hai được tổ chức rất đơn giản.
Ngụy Hà không hề lộ vẻ bi thương, chỉ có dì Ba rưng rưng nước mắt cùng Ngụy Viện Viện khóc đến sưng thũng,thời điểm Ngụy Hà nhìn Ngụy Lập Diễm, phát hiện hai mắt hắn phiếm hồng.
Dù sao cũng là mẹ ruột của mình,Ngụy Hà nghĩ.
Mà khi nhìn đến Ngụy Lượng đang được Ngụy Lập Diễm nắm tay, trong lòng Ngụy Hà không khỏi chua xót, thằng ngốc này, cứ ngây ngô ngờ nghệch như vậy,nhưng may mắn gặp được Ngụy Lập Diễm dốc lòng chăm sóc.
Chỉ có sự tồn tại của cậu là không có ý nghĩa.
Cái ngày Ngụy Thường Đức và dì Hai được hạ táng, Ngụy Hà gặp lại Dương Thanh.
Dương Thanh khoác một chiếc áo dài, mang giày da màu đen,thoạt nhìn thực cổ quái.
Dương Thanh nói “Hai ngày nay đi lưu diễn,vừa mới trở về liền vội vàng đến gặp cậu, chưa kịp thay quần áo.”
Thời điểm nói những lời này, biểu tình trên mặt Dương Thanh đã không còn mang theo ý cười như lúc trước, y nhìn Ngụy Hà, mới ngắn ngủi mấy ngày không gặp, Ngụy Hà dường như thay đổi thành một người khác, quầng mắt thâm đen,tròng mắt che kín tơ máu,sắc mặt cực kì khó xem.
Ở bên ngoài nghe kể về thảm trạng của Ngụy gia, vừa hát xong y lập tức hối hả trở về, kỳ thật hai người cũng không có giao tình gì,nhưng Dương Thanh phá lệ đồng tình với Ngụy Hà.
_”Xin nén bi thương.” Dương Thanh nhẹ giọng nói,sợ nhiều một câu sẽ chạm đến nỗi đau của Ngụy Hà.
Lại gặp Ngụy Hà lắc đầu “Không sao cả.”
_”Còn có cám ơn anh đã cố ý đến thăm tôi.” Ngụy Hà bỏ thêm một câu
_”Về sau có việc gì khó xử, cứ đến tìm tôi,nếu có thể tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Trầm mặc hồi lâu, Dương Thanh nói
Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn y,trong mắt thật sâu mệt mỏi “Cám ơn.”
Cậu không muốn nhiều lời, không có khí lực.
Trên đường trở về, Ngụy Hà ngủ gục trong xe. Từ khi tỉnh lại, cậu liền không thích nói chuyện,tính tình khác xa ngày xưa, còn rất thích ngủ.
Trong lúc hỗn loạn bị dì Ba đánh thức, đã đến nhà mới. Ngụy Hà theo dì Ba xuống xe.
Ngụy Lập Diễm cùng Ngụy Lượng chỉ đi ngang qua, không có ý định tiến vào,trước khi đi không quên mở miệng nói “Có thời gian sẽ đến thăm.”
Vốn không có cảm tình gì, tự nhiên sẽ không thân thiết. Nhưng nói được như thế đã là rất tốt.
Ngụy Hà nhìn ngôi nhà lạ lẫm,luôn cảm thấy không được tự nhiên, có thể là chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh.
Từ sau khi tỉnh lại, dì Ba luôn dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu, thường xuyên hỏi cậu có cảm thấy chỗ nào không thoải hay không, đối mặt với sự quan tâm quá mức này, Ngụy Hà bối rối không biết làm sao.
Ngụy Viện Viện chuẩn bị xuất ngoại,ngay tại ngày mai, trời vừa sáng, dì Ba sẽ đưa cô ra ngoài.
Ngày hôm sau, Ngụy Hà theo chân dì Ba đưa tiễn Ngụy Viện Viện,con gái lớn như vậy còn thích khóc,ôm chặt dì Ba không tha,sau đó mếu máo nhìn Ngụy Hà “Anh Hai, chờ em trở lại anh nhất định phải lấy một chị dâu thật xinh đẹp đó!”
Ngụy Hà nở nụ cười ôn hòa, ôm Ngụy Viện Viện vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu cô “Chăm chỉ học tập.”
Mọi chuyện chấm dứt. Đôi khi Ngụy Hà cảm thấy, đây chỉ là một giấc mộng.
Ngụy Viện Viện đi rồi, dì Ba cùng ngụy Hà trở về. Nửa đường Ngụy Hà đột nhiên đòi xuống xe, dì Ba hỏi cũng chỉ qua loa nói muốn đi xem quán rượu mà cậu sở hữu.
Trên thực tế, cậu đánh một vòng lớn, vào rạp xem hát.
Sân khấu ngày ấy không gặp Dương Thanh,Ngụy Hà ngồi dưới đài xem hát, cảm thấy đã đưa ra một quyết định sai lầm, vì thế vô tình nhắm mắt ngủ mất.
Sau đó, trong lúc mơ mơ màng màng không biết nghe ai gọi “Cậu Hai.”
Ngụy Hà giật mình tỉnh dậy,cứ ngỡ đang kêu mình, ai ngờ là người khác.
Không khỏi cảm thấy buồn cười,hiện tại làm gì còn cậu Hai nữa, âm thầm trào phúng bản thân.
Thời điểm ra ngoài, không cẩn thận đụng phải một người, bị người nọ mắng một câu. Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn,người kia cao lớn cường tráng, rất quen mặt,suy nghĩ một hồi mới nhớ tới đã gặp trong hậu trường, chính là Đại Quốc, người hầu của Dương Thanh.
Hiển nhiên, Đại Quốc cũng nhận ra Ngụy Hà,trên mặt có chút xấu hổ.
Ngụy Hà không để ý tới, lướt qua người gã.
Ra khỏi rạp hát lại bắt gặp Trình Hảo.
Hiện tại, Trình Hảo đang làm việc trong quán rượu,Ngụy Hà đối xử với hắn rất tốt,còn cho hắn tính toán sổ sách. Chào hỏi Trình Hảo xong, Ngụy Hà lập tức rời đi.
Lúc sau Ngụy Hà lại uống rượu, chờ tới nửa tỉnh nửa say lại thôi. Ngồi trên xe kéo, nghe xong địa chỉ, kéo xe không khỏi biến sắc “Muốn tới Ngụy gia? Nơi đó cháy rồi, còn đi sao?”
Ngụy Hà nấc một cái, dùng tay lau miệng nói “Đi đi, tao muốn đến đó xem.”
Còn chưa tới cửa, kéo xe liền dừng lại. Ngụy Hà đành xuống xe,đứng cách Ngụy gia hơn mười bước chân, lẳng lặng ngẩng đầu.
Thời điểm nhìn thấy đống đổ nát, đầu óc không khỏi choáng váng. Hóa ra đám cháy lớn như thế,đốt đến tan nát ảm đạm.
Ngụy Hà không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung tòa nhà mà mình từng sống suốt hai mươi năm, chỉ cảm thấy lạc lõng hoang vắng,hiện tại lụi bại thành thế này …
Chân vừa muốn tiến tới trước,Ngụy Hà lập tức hung hăng cắn môi,cưỡng ép quay đi,đưa lưng về phía Ngụy trạch.
Thật sự là điên rồi,có điên mới tìm tới chỗ này,mà bản thân cũng không biết nguyên nhân, chỉ sững sờ một hồi liền nhanh chóng bước đi.
Thời điểm trở về, dì Ba gặp Ngụy Hà uống rượu liền hỏi “Sao lại uống rượu?”
Ngụy Hà ngồi trên ghế, dì Ba rót tách trà đưa cho cậu,Ngụy Hà uống xong giương mắt nhìn dì Ba “Dì Ba, cảm ơn dì.”
Dì Ba sợ run một chút, sau đó không nói nữa,khóe mắt phiếm hồng.
_Dì luôn đối xử với con như con ruột của mình,con lại cứng đầu, không nghe lời dì. Sau này con sẽ hảo hảo báo đáp dì,hiếu kính dì. Từ nay về sau, dì chính là mẹ ruột của con.
Ngụy Hà đặt tách trà lên bàn, bất ngờ quỳ xuống.
Dì Ba bị hành động đột ngột này dọa sợ tới mức che miệng lại, nước mắt lũ lượt rơi xuống “A Hà…”
Có lẽ là quá mức cảm động,bà run rẩy vươn tay về phía Ngụy Hà.
_”Con chính là con ruột của dì, đứa ngốc à…” Dì Ba đi qua, sờ đầu cậu,thanh âm nức nở
Ngụy Hà nhẹ nhàng gật đầu “Vâng, con đối đãi với dì thật tốt.”
Dì Ba nhìn cậu,khẽ mỉm cười,trong mắt tràn đầy đau thương. Một lát sau, bà nhắm mắt lại.
Thôi thôi, như vậy đã thỏa mãn rồi.
Tối hôm đó, Ngụy Hà mơ một giấc mơ rất dài.
Mộng thấy Ngụy Thường Đức,dì Hai, mẹ của cậu,mẹ Ngụy Thư,dì Ba, Ngụy Lập Diễm, Ngụy Lượng,Ngụy Viện Viện…
Những người này không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cậu,trong lòng khó chịu muốn chết,nhất nhất giương mắt nhìn bọn họ.
Cuối cùng, Ngụy Hà nhìn thấy Ngụy Thư.
Nhiều ngày không nhớ tới anh, Ngụy Hà đã cố ý quên nhưng anh vẫn xuất hiện.
Trong mộng, vẻ mặt Ngụy Thư ôn hòa,cầm một quyển sách, ngồi trước cửa,lẳng lặng đọc,ánh nắng mặt trời đánh lên mặt anh, thoạt nhìn thật nhu hòa.
Tựa hồ cảm giác được Ngụy Hà đang nhìn mình,Ngụy Thư ngẩng đầu lên,đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn về phía Ngụy Hà, nhẹ giọng gọi “A Hà…”
Ngụy Hà lập tức thất kinh,xoay người bỏ chạy, cậu sợ hãi biểu tình kia.
Từng yêu say đắm, hiện tại lại tránh không kịp.
Trong mơ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại tình thoại của hai người,nhiều ít nhu tình mật ngữ, Ngụy Hà càng nghe càng hoảng loạn.
Mơ mơ màng màng bị ai đó đè xuống giường,cảm giác bị xỏ xuyên rất sâu sắc…Miệng bị cạy mở,mùi dược hương vờn quanh mũi…Đều vô cùng rõ ràng, chân thật…
Chờ khi giật mình tỉnh giấc, lệ theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.
Hết chương