_Anh nhìn gì vậy?
Gặp Dương Thanh trong kính ngẩn người hồi lâu,Đại Quốc đi qua nhìn vào gương lại quay ra sau,chẳng lẽ có gì bất thường sao?
Dương Thanh lúc này mới hồi thần, trang điểm, thay đồ diễn.
Y nhìn xung quanh.
Người nọ, lại không đến a.
Người thanh niên xinh đẹp kia rốt cuộc không còn xuất hiện trước mặt mình…
Vị cậu Cả nhà họ Ngụy,hẳn thực thích xem hát,bằng không anh ta sẽ không quấn quýt lấy y như vậy,luôn bất ngờ xuất hiện bên cạnh mình.
Chính là hai ngày nay, lại không thấy nữa. Dương Thanh chợt nhớ tới lời đồn đãi có liên quan đến Ngụy gia.
Hồi lâu khẽ lắc đầu,mặc kệ mọi người có bàn tán thế nào cũng không thể tin, nhưng Ngụy gia đã suy tàn, đây là sự thật.
_”Hôm nay hát cái gì a?” Đại Quốc vò đầu hỏi
_Ban Công Hội.
_Hôm nay có bà mối tìm đến cửa,nói muốn làm mai cho con,dì từ chối rồi.
Dì Ba vừa về tới nhà,liền nói chuyện này cho Ngụy Hà biết.
Lật trang sách,Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn dì Ba. Dì Ba hết bệnh,khí sắc khá hơn rất nhiều,trên mặt tràn đầy tiếu ý.
_”Con ăn cơm chưa? Để dì tự mình xuống bếp làm vài món con thích?” Dì quay đầu hỏi
_Cô gái đó con cái nhà ai? Có thời gian gặp mặt thử xem.
_”A?” Dì Ba sửng sốt,bất ngờ không kịp phản ứng nhìn Ngụy Hà
Ngụy Hà khép quyển sách lại “ Dì Ba không vui sao?”
Dì Ba vội vàng lắc đầu “Không phải! Không phải! Dì sẽ hẹn người ta cho con, nếu không thích hợp lại tiếp tục tìm…”
Còn chưa bắt đầu gặp mặt, dì Ba đã thay Ngụy Hà lo tới lo lui.
Gặp dì Ba cao hứng như vậy,Ngụy Hà rất muốn cười, lại phát hiện trên mặt giống như bị trát vôi,cứng ngắt bất động.
Đối với việc này, dì Ba phá lệ hưng phấn,vừa ăn trưa xong liền chạy đi tìm bà mối,hẹn cô gái ra ngoài coi mắt.
Ngụy Hà cũng thực rãnh rỗi, không có ý kiến gật đầu đồng ý.
Cách giờ hẹn còn một chút thời gian,Ngụy Hà liền ra ngoài dạo.
Nghe dì Ba nói cô gái kia vừa đi du học trở về,lớn lên xinh đẹp, người cũng ôn nhu, gia cảnh lại tốt, tóm lại được khen nức nở.
Ngụy Hà không để ở trong lòng, lang thang trên đường, vòng qua khúc quanh liền ngừng lại.
Một ông lão bày đồ ra đất,tự xưng là thần toán,không có gì lão không tính được.
Ông lão thấy có người đến, vội vàng ngẩng đầu cười nịnh nọt “Cậu thanh niên muốn bói cái gì a?”
_”Tôi không đoán mệnh.” Ngụy Hà lắc đầu
Ông lão nghe xong liền thu liễm ý cười,không hòa nhã nói “Không tính mệnh thì tới làm gì?”
Ngụy Hà cầm tiền đưa lão “Tôi muốn hỏi ông một chuyện.”
Thấy tiền tới tay, lão lập tức cười híp mắt,liên tục nói “Nói đi, nói đi, cậu thanh niên muốn hỏi cái gì?”
_”Trên thế giới này thật sự có quỷ sao?” Ngụy Hà hỏi
Ông lão sửng sốt một chút,cúi đầu nhìn sạp bói toán của mình,nhíu mày trầm tư đáp “Có.”
_Vậy quỷ sẽ biến mất chứ?
_Tùy tình huống, nếu là lệ quỷ, oán khí quá nặng thì không đầu thai được. Nhưng nếu không còn oán khí, tự nhiên sẽ tiêu tán.
Ông lão nhìn trời lại nhìn đất,nghẹn nửa ngày mới rút ra một câu.
Ngụy Hà thấy thế cũng không tiếp tục hỏi, đứng dậy bỏ đi.
Ông lão phỏng chừng cũng không phải thu tiền mà không biết xấu hổ, ở phía sau hô to “Tuy chuyện cậu hỏi lão không biết,nhưng lão có nghe người ta nói,câu thanh niên à,lão không lừa cậu đâu!”
Ngụy Hà không quay đầu lại, xem như không nghe thấy.
Đúng giờ đến chỗ hẹn, chờ không lâu thì một cô gái mặc âu phục đi tới “Anh là Ngụy Hà sao?”
Ngụy Hà nhìn cô, gật đầu.
Không thể không nói, cô gái này lớn lên khá xinh đẹp,mắt to miệng nhỏ, làn da trắng nõn,nhìn ra là tiểu thư con nhà giàu,
_Tôi là Lưu Khả.
Cô gái kia hướng Ngụy Hà vươn tay.
Ngụy Hà lễ phép đáp lại.
Hôn sự của Ngụy Hà đã được quyết định,cũng rất nhanh,chưa đến hai tuần đã quyết định đính hôn.
Tháng sau cử hành hôn lễ.
Dì Ba hỏi Ngụy Hà có hài lòng về cô gái này hay không,Ngụy Hà trả lời vừa lòng.
Khiến dì Ba cười toe toé.
_Sau khi kết hôn con muốn dọn ra ngoài ở.
Thời điểm Ngụy Hà nói chuyện này, dì Ba cũng không tỏ ra mất hứng,chỉ coi như vợ chồng son muốn có không gian riêng.
Ngày trôi qua rất mau, chớp mắt đã cuối tháng.
Ngụy Hà cầm một cây dù màu xanh che cho Lưu Khả, hai người có thể xưng là trai tài gái sắc, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.
_”A Hà, cám ơn anh.” Lưu Khả đột nhiên dừng lại, nói với Ngụy Hà
Ngụy Hà không trả lời,nhìn xem cơn mưa bất chợt, liền kéo Lưu Khả vào cửa hàng gần đó trú mưa.
Lưu Khả mặc một chiếc váy màu hồng, không biết khi nào đã lấm tấm bùn đất,vừa phát hiện, cô lập tức cúi đầu lau.
Chùi một lát, hai mắt cô ửng đỏ “A Hà, thực xin lỗi.”
_”Chờ cuộc sống của tôi và Sở Văn yên ổn,tôi sẽ liên lạc với anh, đến lúc đó anh nhất định phải đến chung vui với chúng tôi.”
Lưu Khả chảy nước mắt, ngẩng đầu áy náy nhìn Ngụy Hà.
Ngụy Hà nở nụ cười, lắc đầu đáp “Không sao.”
_”Cám ơn anh đã giúp tôi.” Lưu Khả cảm kích nhìn cậu
Ngụy Hà nhìn dòng người tấp nập trên đường,nhẹ giọng nói “Không cần cảm ơn ơn tôi đâu,tôi cũng chỉ vì chính mình thôi.”
Sau khi đưa Lưu Khả về nhà, Ngụy Hà cũng trở về.
Trời mưa thật phiền toái, mặt đất ướt sũng,nước không ngừng văng tung tóe lên giày.
Thừa dịp phía trước không có xe,Ngụy Hà cúi đầu qua đường,vừa bước đi lập tức đụng phải một người.
Ngụy Hà vẫn cúi đầu nói tiếng “Thực xin lỗi.”
Người nọ không nói gì,ngược lại vươn tay đỡ Ngụy Hà một phen.
Ngụy Hà ngẩng đầu lên định cảm tạ,ai ngờ người nọ đã quay đầu bước đi.
Ngụy Hà đứng yên tại chỗ hồi tưởng đôi tay trắng nõn vừa rồi,ngoài ý muốn nhớ tới Ngụy Thư.
Chính là Ngụy Hà biết không có khả năng, Ngụy Thư đã hoàn toàn biến mất. Cậu không còn nhìn thấy Ngụy Thư, mặc kệ là ở tòa nhà cũ hay bất kì nơi nào,cậu cũng chưa từng gặp lại. Thậm chí ngay cả trong giấc mộng cũng thế.
Ngụy Hà chợt nhớ đến đêm hôm đó,nụ hôn dừng bên trán,cùng câu nói kia “Em không đến, anh sẽ không gặp được A Hà. Trái tim lập tức như bị hàng ngàn hàng vạn cây kim giày xéo, đau đến chảy cả nước mắt.
Ngụy Hà nhìn người kia cầm dù đi ở phía trước,sau đó biến mất trong khúc quanh. Rốt cuộc nhịn không được, vươn tay che mắt,nghẹn ngào thành tiếng.
Thì ra đến tận bây giờ vẫn không có cách nào quên được anh.
Ngày Ngụy Hà kết hôn, Dương Thanh cũng có mặt. Y nói vài câu chúc phúc xong sẽ không đến gần Ngụy Hà.
Khi Ngụy Hà kéo Lưu Khả tới mời rượu,Dương Thanh mở miệng khen một câu “Chú rể hôm nay thực tuấn tú,còn cưới cô dâu xinh đẹp như vậy,hai người rất xứng đôi a.”
_”Cám ơn.” Ngụy Hà cười cười
Chờ Ngụy Hà đi rồi, Dương Thanh nhìn theo bóng lưng của cậu,khẽ thở dài. Đám cưới, y hẳn phải cao hứng mới đúng…
Dương Thanh miễn cưỡng cười khổ.
Ngày đó, vui vẻ nhất chính là dì Ba, dì Ba một tay nắm Ngụy Hà, một tay dắt Lưu Khả,gắn kết hai người lại với nhau, không khỏi thỏa mãn.
_Hai đứa con nhất định phải sống thật hạnh phúc.
Lưu Khả tựa hồ thẹn thùng, cúi đầu không nói
Ngụy Hà nhìn dì Ba đỏ mắt “Thực xin lỗi…” Cậu nhẹ giọng nói
_”Đứa ngốc, xin lỗi cái gì.” Dì Ba vỗ vỗ vai cậu,nức nở nói “A Hà của chúng ta nha, hiện tại trưởng thành rồi.”
_”Thực xin lỗi…” Ngụy Hà cắn chặt răng,nước mắt ào ào rơi xuống
Nhìn dì Ba vui vẻ như vậy, nếu biết…
_”Làm sao vậy?” Dì Ba phát hiện không khí không thích hợp,lo lắng nhìn Ngụy Hà.
Cô dâu Lưu Khả vội vàng mở miệng “A Hà là không nỡ xa ngài…”
Ngụy Hà chỉ cúi đầu, khóc giống như đứa nhỏ.
Dì Ba nhìn đau lòng,nghe Lưu Khả nói vậy đặc biệt cảm động,gắt gao cầm tay Ngụy Hà “Con nhìn con xem…Đều kết hôn, còn nhỏ nhắn gì đâu.” Nói xong cũng nhịn không được che miệng khóc
Lưu Khả thấy vậy lập tức rưng rưng nước mắt.
Mãi cho đến chạng vạng, hôn lễ mới chấm dứt, Ngụy Hà cùng Lưu Khả đi ra quán rượu đưa tiễn một ít thân thích và bạn bè.
Mọi người vốn đề nghị nháo động phòng,nhưng bị Ngụy Hà cự tuyệt. Nói cậu chỉ muốn tận hưởng không gian của hai vợ chồng,lý do đưa ra rất hợp tình hợp lý, mọi người đành thôi.
_Anh Thanh, đang nhìn gì vậy?
Đại Quốc dõi theo tầm mắt của Dương Thanh,gặp Dương Thanh cứ nhìn chằm chằm Ngụy Hà, trong lòng liền khó chịu,người kia có gì xinh đẹp,cứ ngắm nhìn mãi, hứ!
_Đại Quốc, cậu nói,người ở chung với nhau lâu tự nhiên sẽ có thích đúng không?
Dương Thanh vẫn luôn không mở miệng đột nhiên quay sang hỏi Đại Quốc.
Đại Quốc nhìn Dương Thanh nghĩ nghĩ, sau đó mạnh lắc đầu “Thích? Sao có thể chứ,tôi ở chung với Tiểu Hắc trong gánh hát suốt hai năm trời, vẫn cảm thấy tên kia rất đáng ghét đấy thôi!”
Ai ngờ vừa dứt lời, Dương Thanh lập tức biến sắc.
Dương Thanh tái nhợt tiến về phía trước,liều mạng vứt bỏ ý nghĩ trong đầu,hoang đường, thật sự hoang đường.
Đại Quốc ngốc nghếch khó hiểu, chẳng lẽ mình lỡ lời? Hắn không nên chán ghét Tiểu Hắc?
Ngồi trên xe, tài xế khởi động máy, Lưu Khả cắn môi,vẻ mặt trắng bệch rụt rè nói với Ngụy Hà “Tôi hơi sợ…”
_”Chờ ngày mai tôi dọn đến nhà mới sẽ ổn thôi.” Ngụy Hà vỗ vỗ trấn an cô
Lưu Khả gật đầu.
Ngụy Hà lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, trong lòng vắng vẻ,nhất thời cảm thấy vô cùng mệt mỏi
Vừa nhắm mắt lại muốn ngủ một lát,Ngụy Hà dường như phát hiện ra điều gì, mạnh mẽ mở mắt ra.
Cậu vội vàng ngồi thẳng,tựa vào cửa sổ nhìn qua hướng đối diện.
Có một người đang đứng ở đó,mặc bộ âu phục màu trắng,thân mình cao gầy đứng dưới ánh đèn, cái bóng kéo thật dài.
Ngụy Hà nhìn về phía người nọ, người nọ cũng ngẩng đầu nhìn Ngụy Hà, đáy mắt dị thường ôn nhu.
Ngụy Hà không thể tin mở to hai mắt, gương mặt của người nọ…giống Ngụy Thư như đúc…!
Nhưng không đợi Ngụy Hà kịp nhìn kỹ,xe đã chạy đi, cách người nọ càng lúc càng xa…