Đợi mưa ngừng rơi, Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, chỉ sợ lát nữa sẽ mưa tiếp.
Lau mặt, Ngụy Hà cúi đầu muốn đi.
Người nọ vẫn đứng ở đó, Ngụy Hà đi được vài bước, nhịn không được ngoảnh đầu xem.
Gặp người nọ còn đang nhìn mình, liền nhẹ giọng nói “Hết mưa rồi.”
Người nọ không nói lời nào, chỉ nhìn cậu. Ngụy Hà cảm thấy quái dị,nghĩ nghĩ cũng không tiếp tục nói nữa, xoay người bỏ đi.
Về đến nhà, Ngụy Hà thay quần áo,sau đó đứng trước cửa sổ nhìn xuống lầu.
Cậu lại nhìn thấy người nọ, người nọ mang theo một chiếc thùng,đứng ở đối diện.
Không bao lâu, có chiếc xe dừng lại bên cạnh,một kẻ xuống xe nâng thùng vào, mà người nọ cũng bước lên xe.
Ngay khi Ngụy Hà nhìn xuất thần thì người trong xe bỗng ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu,Ngụy Hà không hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, bất giác lui về sau.
Chính là người kia chỉ liếc nhìn cậu một cái, sau đó cúi đầu phân phó tài xế, chiếc xe liền rời đi.
_”Đó không phải là cậu út của Đào gia sao?”
_”Đúng rồi, từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài,vừa về hai ngày nay,lão gia nhà họ Đào rất sủng ái đứa con trai út này…” Trong lúc vô tình nghe thấy hai người dưới lầu nói chuyện,dường như đang nhắc đến người nọ.
Đào gia? Ngụy Hà nghĩ nghĩ,cậu không rõ lắm. Đào gia là thư hương thế gia,có hai đứa con gái diện mạo xuất chúng nhưng quả thật chưa nghe nói đến cậu con trai này.
Trong đầu chợt xuất hiện gương mặt có vài phần tương tự Ngụy Thư,vừa xa lạ lại quen thuộc,Ngụy Hà khó hiểu bất an, hai hàng lông mày gắt gao nhíu chặt.
_Không ở nhà với vợ sao? Ngọn gió nào đưa cậu đến đây?
Dương Thanh cười hì hì nhìn Ngụy Hà, Ngụy Hà giật giật môi, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
_”Không lâu nữa tôi sẽ dọn đi nơi khác với đoàn hát.” Dương Thanh nói
Ngụy Hà nhìn y, tràn đầy nghi hoặc “Tại sao?”
_”Tìm được nơi phát triển tốt hơn,sư phụ quyết định.” Dương Thanh cười cười, quay qua nhìn Ngụy Hà,không biết vì sao, luôn cảm thấy người trước mặt có chút u sầu.
Nghĩ nghĩ, liền mở miệng hỏi “Gì thế? Luyến tiếc tôi sao?”
Ai ngờ Ngụy Hà thế nhưng gật đầu.
Dương Thanh trợn to hai mắt nhìn Ngụy Hà, nhất thời không nói nên lời.
Cậu nhìn mặt Dương Thanh,sau đó dời xuống cổ. Người nọ rất thích bởi vì Dương Thanh có giọng hát hay…Ngụy Hà nhìn đến xuất thần.
Dương Thanh gặp Ngụy Hà như vậy liền giơ tay quơ quơ trước mặt cậu “Buổi diễn sắp bắt đầu rồi, xuống dưới đài tìm chỗ ngồi đi.”
Ngụy Hà ngẩng đầu nhìn y “Chừng nào anh đi?”
_”Chắc nửa tháng sau.” Dương Thanh không xác định trả lời
Ngụy Hà liền không nói nữa
Buổi diễn đêm đó, Ngụy Hà xem mà trong lòng vô cùng hoảng loạn, hai mắt không biết đặt ở nơi đâu,chỉ biết chờ tan cuộc liền vội vã bỏ chạy,bất chấp tiếng gọi của Dương Thanh.
Ngụy Hà thường xuyên nhớ tới Ngụy Thư, mặc kệ tầm mắt dừng ở nơi nào,cậu hầu như đều nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Thư.
Ngụy Thư vốn đã bị giấu kín trong lòng, giờ phút này gặp được người rất giống anh, lập tức chui ra, vẫn luôn chuyển động chuyển động, lượn lờ trước mắt, chiếm đóng đầu óc.
Ngụy Hà nói không được, chỉ cảm thấy cực kì thống khổ,nhưng lại không có cách nào hình dung nỗi đau này,khắp cơ thể chỗ nào cũng ê ẩm. Tựa như ngày ấy chôn trong biển lửa, ngọn lửa hung mãnh cắn nuốt làn da, lan tràn vào tim.
Thật đáng buồn chính là, cậu vẫn không thể quên được Ngụy Thư.
_”Cậu Hai, có người hỏi mua tòa nhà cũ.” Trình Hảo nói
Ngụy Hà nghe xong có chút kinh ngạc,tuy tòa nhà kia thuộc quyền sở hữu của Ngụy Hà,nhưng cậu luôn bỏ mặc không quan tâm. Một nơi từng xảy ra hỏa hoạn gây chết người,không riêng gì bản thân tòa nhà mà những hộ xung quanh cũng bị ảnh hưởng, ai còn muốn mua một ngôi nhà ma,huống chi đã bị thiêu hủy đến mức hoang phế.
_”Mày biết là ai sao?” Ngụy Hà hỏi.
Trình Hảo gật đầu “Là cậu út nhà họ Đào,tên Đào Thiếu Nhiên.”
Trình Hảo tựa hồ còn muốn nói điều gì,hai mắt cứ đảo quanh trên người Ngụy Hà. Ngụy Hà thấy thế liền hỏi “Chuyện gì nữa?”
Trình Hảo lắc lắc đầu, cẩn thận đáp “Chỉ…chỉ là cảm thấy,người nọ lớn lên…lớn lên rất giống cậu Cả.”
Quả nhiên vừa dứt lời, Ngụy Hà lập tức biến sắc.
Từ sau trận hỏa hoạn kia, Ngụy Hà liền cấm mọi người nhắc đến cậu Cả,chợt nhớ tới một lần vô ý lỡ miệng, sắc mặt cậu Hai liền cực kì khó coi,xám trắng xám trắng.
Trình Hảo cảm thấy lần đó cậu Hai thật khủng bố,từ nay về sau cũng không dám nhắc đến Ngụy Thư. Mà lần này bắt gặp Ngụy Hà như vậy, trong lòng Trình Hảo thầm kêu không ổn,chỉ hận bản thân ăn nói quá vụng về.
Ngay lúc hắn nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Ngụy Hà không dám lên tiếng thì bỗng nghe Ngụy Hà mở miệng “Nói với hắn, tao không bán.”
_”Nhưng mà, người nọ nói, muốn nói chuyện trực tiếp với cậu Hai,còn, còn bảo giá cả không thành vấn đề…” Trình Hảo giương mắt nhìn Ngụy Hà,nghe xong Ngụy Hà lập tức nhíu mày,vẫn giữ lập trường “Mày nói với hắn, tao không bán là không bán.”
_”Dạ” Trình Hảo vội vàng gật đầu
Ngụy Hà gặp hắn vẫn chưa đi,liền nhìn về phía hắn, lạnh lùng nói “Còn chuyện gì nữa?”
_”Việc, việc này không bàn với dì Ba sao?” Trình Hảo lắp bắp thành tiếng,biểu tình mếu máo sắp khóc. Ngụy Hà sửng sốt vài giây,cũng không phát giận,chỉ thản nhiên nói “Tao sẽ không bán tòa nhà đó,nếu đã không bán thì cần gì nói với dì Ba.”
_”Vậy…không gặp người nọ luôn sao?” Trình Hảo lại hỏi. Lần này Ngụy Hà chỉ âm trầm nhìn hắn,một câu cũng không nói. Trình Hảo ngẩn ngơ,vội vàng cúi đầu “Con, con đi đây.”
Ngụy Hà nghĩ, dẫu sao cậu cũng nên gặp dì Ba một chuyến. Chuyện của Lưu Khả, cậu không tính toán gạt dì Ba,Lưu Khả đã cùng tình nhân cao chạy xa bay không cần cố kỵ. Cho dù Hứa gia muốn ồn ào cũng không làm gì được,kết quả chỉ có một mình Ngụy Hà chịu tội,suy cho cùng cũng là người phụ nữ của mình bỏ theo thằng đàn ông khác.
Ngụy Hà ngồi trong phòng hồi lâu mới chuẩn bị đi tìm dì Ba.
Chính là, vừa ra khỏi cửa, cậu lại đụng phải một người. Người nọ là Đào Thiếu Niên,Đào Thiếu Niên mặc một bộ tây trang màu trắng,vẻ mặt nhu hòa, thời điểm bắt gặp Ngụy Hà liền ngẩng đầu lên.
Ngụy Hà đứng cao hơn anh một bậc thang,như vậy vừa lúc thấy rõ đối phương.
Mùi hương quen thuộc quanh quẩn bên mũi,lập tức khiến Ngụy Hà như ngừng thở, giật mình mở to hai mắt không thể nhúc nhích. Tựa như, kẻ trước mắt đã hóa thành Ngụy Thư.
_”Tôi đang muốn tìm cậu.” Người trước mắt mở miệng,đánh thức Ngụy Hà
Thì ra chỉ là ảo giác, trên cơ thể người nọ, thoang thoảng một mùi hương thản nhiên,sợi tóc tối màu không biết khi nào đã bị gió cuốn đi, nhẹ nhàng phất vào mặt Ngụy Hà.
Người này, không phải Ngụy Thư…Nhưng Ngụy Hà vẫn mở to hai mắt nhìn chằm chằm, dường như rất kích động.
Người nọ nhếch miệng cười “Làm sao vậy?”
_”Không có!” Ngụy Hà lập tức trả lời,chỉ có bàn tay khẽ run rẩy giờ phút này mới tiết lộ chủ nhân của nó không hề bình tĩnh.
Hơi thở trở nên dồn dập,cậu vì ảo giác vừa rồi mà có chút xấu hổ.
_Tôi muốn tìm cậu bàn về tòa nhà kia, nhưng người hầu của cậu lại nói cậu không muốn bán.
Người nọ thản nhiên nở nụ cười,hơi hơi híp mắt, lúc nhìn Ngụy Hà trông thực sạch sẽ nhu hòa.
Trong lòng Ngụy Hà cảm thấy mâu thuẫn nhưng vẫn mỉm cười,cậu từng bước lui về phía sau,tận lực tỏ vẻ vô hại “Thật xin lỗi, tòa nhà kia tôi không bán.”
_”Tại sao?” Người nọ cũng không gấp,chính là vẫn như trước không chịu buông tha.
Ngụy Hà vô tình bị anh ngăn trở,nửa ngày mới nghẹn ra một chữ “Xui.”
Người nọ không nói lời nào, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
_Tòa nhà bị ma ám,từng chết người,còn phát sinh hỏa hoạn nữa. Thực xui xẻo. Một ngôi nhà đã bị vứt bỏ, không đáng để bán cho người khác.
Những lời này,Ngụy Hà nói đặc biệt lưu loát thông thuận.
Ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng vị cậu út nhà họ Đào này sẽ lộ ra biểu tình sợ hãi hay buông tha ý định trong đầu, loại không ngờ tới sau khi nghe xong ý cười trên mặt người nọ lập tức tiêu thất, mờ mịt nhìn Ngụy Hà “Vứt bỏ…”
Thanh âm rất nhẹ, tựa hồ không thể xác định.
Ngụy Hà cảm thấy có chút khác thường,nhưng không chờ cậu kịp thăm dò đã nhanh chóng tiêu thất,Ngụy Hà gật đầu “Vâng. Vứt đi rồi. Đào thiếu gia, anh cũng nên từ bỏ, tòa nhà kia không bán.”
Nói xong Ngụy Hà cũng không nhìn người nọ, cúi đầu lướt qua.
_”Tại sao lại vứt bỏ?” Phía sau bỗng vang lên thanh âm
Ngụy Hà sửng sốt dừng bước,siết chặt nắm tay. Cổ họng có chút nghẹn ngào,trong lúc nhất thời không thể nói thành lời
_”Tại sao lại vứt bỏ?” Người phía sau tiếp tục truy hỏi
_Không ai muốn ở.
Nói xong liền gắt gao cắn chặt răng,Ngụy Hà không thể không thừa nhận,mặc kệ thời gian qua bao lâu,mặc kệ cậu có giả vờ như không để ý,nhưng một khi nhắc đến chuyện có liên quan đến Ngụy Thư, cậu lập tức không thể khống chế cảm xúc của chính mình.
Người nọ rốt cuộc im lặng.
Ngụy Hả lấy lại bình tĩnh, tiến về phía trước.
_”Tôi vẫn muốn mua,tôi có thể trả cho cậu một cái giá rất cao,nếu đã định vứt đi,chẳng thà bán nó cho tôi,tôi thật sự muốn mua,sao không đồng ý chứ?” Giọng nói kia lại vang lên
Ngụy Hà lúc này đây đã không thể kiềm chế, hung hăng quay đầu trừng người nọ “
Muốn tôi nói mấy lần nữa! Không bán là không bán!”
_Đến khi đó sửa chữa lại,dựa theo bộ dáng vốn có. Hết thảy đều trở về như lúc ban đầu…A Hà, vẫn không muốn sống ở đó sao?
Hai mắt người nọ hơi hơi nheo lại, đoán không ra cảm xúc.