Đi đến chỗ ở của Lôi Chấn Tân, Phương Di Sinh cho xe dừng ở gần đó, hắn không dám đem xe đổ ở trước cửa nhà Lôi Chấn Tân, vì cái gì?
Có lẽ là theo bản năng cùng y bảo trì khoảng cách, thực xuẩn khi thực hiện không phải sao?
Chờ một chút hắn sẽ đi quấy rầy giấc ngủ của người ta, ai……
Tắt thuốc, Phương Di Sinh ảo não ghé vào trên tay lái, hắn thật sự tìm mọi cách không muốn ngoài công sự ra phải đối mặt với Lôi Chấn Tân.
Hắn làm thư ký cho Lôi Chấn Tân một năm, bình thường lão bản này không thường nói cười, luôn lạnh như băng với gương mặt người chết, bất luận nhìn thế nào đều cảm thấy thật đáng sợ……
Buồn cười thật, hắn là một đại nam nhân thế nhưng sợ thủ trưởng hắn sợ đến muốn chết, trong công việc hắn luôn phải nơm nớp lo sợ ứng phó thủ trưởng, vừa đến thời gian tan tầm, hắn cơ hồ là chạy ra công ty mới có thể thở phào.
Nếu không phải vì phần tiền lương phi thường hậu đãi, để kế hoạch dành dụm được một khoản kha khá mà cưới vợ của hắn có thể sớm ngày thành hiện thực, hắn đã từ chức lâu rồi.
Hiện tại công việc không dễ tìm, hắn cũng không muốn dễ dàng buông tha cho chức vị trước mắt, sợ bị bạn gái khinh thường.
Ai! Phương Di Sinh lại thở dài một hơi, bối cảnh gia thế hắn không có gì hay; vào năm hắn tuổi, mẹ sinh bệnh qua đời, sau đó hắn cùng em gái hai người dựa vào việc vừa học vừa làm mà hoàn thành việc học đại học.
Hắn không phải tốt nghiệp trường nổi tiếng, hiện tại đầy đường đều là sinh viên, hắn so với người khác may mắn có thể tìm được công việc thư ký này.
Lúc trước người phỏng vấn hắn chính là lão bản của hắn, Lôi Chấn Tân từ trong nhân viên đăng ký, tuyển chọn ra một người không hề có kinh nghiệm trong công việc là hắn, thật sự làm kẻ khác cảm thấy ngoài ý muốn.
Hiện tại nhớ tới còn cảm thấy giống như là mộng, vui buồn nửa nọ nửa kia…….
” Không thể miên man suy nghĩ nữa, lấy tinh thần quay lại giải quyết hôn sự của em gái thôi.” Phương Di Sinh vì chính mình bơm hơi.
Xuống xe, bước từng bước thong thả tới trước cửa căn nhà lớn của lão bản, hít một hơi thật sâu, vươn tay hướng chuông cửa nhấn một cái —
” Leng keng — leng keng –”
Chuông cửa vang làm phiền người đang ngon giấc, chỉ chốc lát sau, Phương Di Sinh thấy một bên cánh cửa được mở ra.
” Là ngươi?” Lôi Chấn Tân biểu tình kinh ngạc.
Bộ dáng y thoạt nhìn giống như không quá thoải mái. Ngực Phương Di Sinh giống như có mười lăm người giậm nhảy– bất ổn cùng lo sợ bất an……
” Vào đi.” Ngữ khí thật lạnh như băng ra lệnh cho đứa ngốc đứng ở ngoài cửa không biết đáp lời, thật là, chẳng lẽ cứ bất động mặc cho gió thổi.
” Ách, Vâng.” Phương Di Sinh mỗi một động tác đều tuỳ theo mệnh lệnh của Lôi Chấn Tân đi vào phòng khách. Hắn không dám ngồi xuống, thật chột dạ đem những lời chờ một chút phải nói ở trong lòng diễn luyện một lần, hy vọng chính mình lúc đối mặt nói chuyện với Lôi Chấn Tân sẽ không nói lắp.
” Đã trễ thế này ngươi còn tới tìm ta, có việc gì sao?” Những lời này là vô nghĩa! Nếu y không hỏi như vậy, anh chàng thư ký nhát gan không biết sẽ im lặng tới khi nào mới bằng lòng nói rõ ý đồ đến đây.
Phương Di Sinh áy náy nói: ” Thật…… thật có lỗi, đã trễ thế này ta còn quấy rầy ngươi.”
Còn nói nhiều lời! Lôi Chấn Tân đảo mắt qua, thấy đầu hắn cúi thấp sắp đến thắt lưng, liền căm tức mệnh lệnh –” Có chuyện gì nói mau, ta không có thời gian nhàn rỗi mà đùa với ngươi.”
A! Mỗi lần thái độ của Lôi Chấn Tân đều đối hắn không kiên nhẫn như vậy, hắn mới có thể sợ đến muốn chết……
Phương Di Sinh rốt cục hiểu rõ nguyên nhân — hắn sợ Lôi Chấn Tân là vì gương mặt hung ác.
Hơn nữa gương mặt hung ác của Lôi Chấn Tân càng lúc càng phóng đại, hơi thở lạnh lùng phun ở trên mặt, Phương Di Sinh mới phản ứng lại – mặt của thủ trưởng gần trong gang tấc —
Doạ! Hắn đột nhiên rút lui vài bước, phát hiện sắc mặt Lôi Chấn Tân so với vừa rồi càng khó xem.
Trời ạ…… hắn nhất định là chọn sai ngày đến đây, lão bản hắn thoạt nhìn tâm tình không tốt, cẩn thận nghĩ lại, lão bản hắn giống như rất ít khi có sắc mặt hoà nhã, này một năm tới thời điểm nào a?
Lôi Chấn Tân phát hiện hắn lại ngẩn người, lập tức cảnh cáo:
” Ngươi nếu không lập tức, lập tức nói với ta tại sao ngươi đến nhà ta, ta cam đoan đem ngươi đuổi ra ngoài!” Y đối với thư ký luôn phản ứng chậm nửa nhịp đã sắp mất đi kiên nhẫn.
” Hảo, ta lập tức nói, ta muốn đàm việc từ hôn với ngươi!”
Phương Di Sinh vừa thốt ra khỏi miệng liền phát hiện chính mình thế nhưng không có nói lắp, thật tốt quá! Hắn đơn giản một hơi nói xong: ” Em gái ta không thương ngươi, nàng không muốn gả cho ngươi, cũng không thể gả cho ngươi.”
” Chỉ như vậy?”
Thật là ngoài ý muốn, Lôi Chấn Tân chỉ là khoanh hai tay trước ngực, dị thường bình tĩnh làm cho người ta đoán không ra tình tự giờ phút này của y.
” Em gái ngươi có người khác?” Ngay cả ngữ khí đặt câu hỏi của Lôi Chấn Tân đều trở nên thật cứng nhắc, nghe cũng biết có vài phần uấn giận.
Phương Di Sinh cho rằng đây là thời cơ tốt để nói thật, hắn thản nhiên nói: ” Đúng vậy. Huệ Tâm có người thích, nàng yêu thương em trai của ngươi, Lôi Chấn Hạo, ta chính là đến nói với ngươi chuyện này, ta hy vọng ngươi từ hôn sau đó thành toàn bọn họ.”
Lôi Chấn Tân từ chối cho ý kiến. Y xoay người đi đến mở tủ lạnh, rót một ly nước trái cây đưa cho Phương Di Sinh, sau đó lại đi đến quầy rượu vì chính mình rót một ly Martin ni, ” Chúng ta ngồi xuống đàm.”
Phương Di Sinh thần tình kinh ngạc ngoan ngoãn ngồi xuống, Lôi Chấn Tân an vị ở đối diện hắn, chân bắt chéo đầy nhàn nhã, giống như việc không liên quan mình. Tại sao y lại không nổi giận?
Ánh mắt lợi hại của Lôi Chấn Tân nhìn chăm chú vào hành động của hắn, làm cho Phương Di Sinh khó khăn nuốt xuống một ngụm nước trái cây, giống như ly nước trái cây trong tay là thuốc độc, nhăn mặt, buông xuống không dám đụng tới nó nữa.
Hai người lặng im vài phút, không khí quỷ dị ở bên trong hình thành, Phương Di Sinh không biết làm sao cúi đầu xuống tránh đi tầm mắt của Lôi Chấn Tân.
Y sẽ quyết định như thế nào?
” Ta không muốn từ hôn!”
” A!” Phương Di Sinh kêu sợ hãi một tiếng.” Ngươi ngươi ngươi…… không muốn từ hôn?”
Rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn ta rồi sao, Lôi Chấn Tân nhíu mày, hừ một tiếng nói: ” Ta vì cái gì phải thành toàn bọn họ, ngươi có thể cho ta một hảo lý do không?”
Này không phải vô nghĩa sao! Phương Di Sinh chỉ dám nói trong lòng như vậy. Hắn kinh ngạc cực kỳ, ” Ta vừa rồi cũng đã nói qua với ngươi, người mà em gái ta yêu không phải ngươi, người mà nàng yêu là em trai ngươi, ta đến thỉnh cầu ngươi thành toàn bọn họ, ta……”
” Ta hiểu ý ngươi muốn nói, ngươi không cần lặp lại.” Lôi Chấn Tân uống hết ly rượu, lười biếng hỏi: ” Ngươi hy vọng ta từ hôn sao?”
” Hy vọng. Ta cầu còn không được.”
” Như vậy sự tình là dễ thương lượng hơn rồi, a……”
” Thương lượng cái gì?” Phương Di Sinh không tự chủ hỏi, lòng bàn tay đầy mồ hôi, lòng bàn chân rét run, một cỗ cảm giác lành lạnh từ lưng lủi tới đỉnh đầu…… Hắn rất muốn bỏ chạy, Lôi Chấn Tân thế nhưng hiện tại đang cười — Y không giận ngược lại còn cười, biểu tình thật là khủng khiếp!
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, Lôi Chấn Tân nhíu mày hỏi hắn:
” Ngươi rất sợ ta phải không?”
” Ân.” Phương Di Sinh thành thật gật gật đầu.
Lôi Chấn Tân đứng lên, đi đến mở ra cửa nhà mình, ” Ngươi có thể đi trở về, chúng ta không tất yếu phải đàm chuyện gì nữa.”
Phương Di Sinh bị y làm cho mơ hồ, ” Chúng ta đàm chuyện từ hôn, với việc ta có sợ ngươi không có quan hệ gì đâu?” Người ta đến đây, có lý nào không nói chuyện ra kết quả chứ.
Lôi Chấn Tân cố ý đè thấp âm lượng nói: ” Ta cho ngươi cơ hội rời đi, miễn cho ta mất đi lý trí……”
Y biết Phương Di Sinh tuyệt đối nghe thấy, chờ đứa ngốc tự mình mắc câu.
” Ta không đi. Ngươi chưa cho ta đáp án gì, ta sẽ không rời đi.” Nếu Lôi Chấn Tân vì giận đến mất đi lý trí đánh hắn cũng không sao, vì tương lai em gái, hắn sẽ nhẫn nhẫn vượt qua.
Lôi Chấn Tân ức chế xúc động muốn cười to, nhìn hắn một bộ dạng cắn răng nhẫn nại– thật là có bao nhiêu ngu ngốc!
” Phanh!” Dùng sức đóng cửa, Phương Di Sinh sợ tới mức rút lui ba bước.
Lôi Chấn Tân tới gần hắn, cho đến khi Phương Di Sinh hết đường thối lui, cả người đều dính sát vào tường, Lôi Chấn Tân mới mở miệng nói: ” Muốn ta từ hôn, có thể thôi, ta có điều kiện.”
” Ngươi ngươi……muốn…… điều kiện gì?” Phương Di Sinh nói lắp bắp, hồn phách đã bị doạ bay một nửa, còn lại một nửa kia cố gắng chống đỡ thân thể dần dần trở nên mềm nhũn.
Lôi Chấn Tân xem xét hắn, chính là bộ dáng ngốc nghếch như chim sợ cành cong này làm cho sắc mặt chính mình mỗi ngày đều không có chút hoà nhã, khiến hắn sợ hãi có phải hay không?
” Hừ, ngươi muốn ta từ hôn, bắt chính ngươi đến thành toàn cho em gái ngươi đi.” Y chờ xem Phương Di Sinh sẽ có phản ứng gì?
Nghe Lôi Chấn Tân vừa nêu ra điều kiện, một nửa hồn phách còn sót lại của Phương Di Sinh rốt cuộc chống đỡ không nổi kinh hách lúc này đây, hắn làm ra phản ứng tốt nhất —
Quả nhiên là ngất xỉu! Lôi Chấn Tân tiếp được thân mình khuynh ngã về phía trước, xốc lên trên vai, trực tiếp mang vào trong phòng.
” A, ta rốt cuộc bắt được ngươi trong tay rồi!” Những lời này Phương Di Sinh không có nghe thấy.
Giờ phút này, trên gương mặt anh tuấn của Lôi Chấn Tân khó được biểu tình tươi cười đầy mặt, tất nhiên, Phương Di Sinh cũng không nhìn thấy.