Không biết trong nhà Kim Quất xảy ra chuyện gì, Giang Lộc phát hiện ra cô ấy mấy hôm nay tinh thần có chút không yên, có chút lo lắng cho cô ấy, đã mấy lần cô tìm Kim Quất hỏi chuyện nhưng cô ấy luôn tìm cách lảng tránh, không muốn cùng cô nói chuyện rõ ràng.
Cô ấy không muốn nói chuyện, Giang Lộc cũng không dám tiếp tục hỏi nữa. Vào giữa trưa hôm nay, người nhà Kim Quất đột nhiên tới đưa cô ấy đi.
Buổi chiều vào lúc tan học, Giang Lộc một mình đi về phía nhà để xe.
Thật khéo, vừa lúc đụng phải Phó Tiêu.
Từ sau lần cậu ta tức giận bỏ đi, hai người vẫn luôn không nói chuyện với nhau, mấy ngày nay cậu ta không có xuất hiện trước mặt cô.
Giang Lộc đi tới, Phó Tiêu ngẩng đầu cũng nhìn thấy cô. Trong mắt cậu hiện lên một tia vui mừng, nhưng Phó Tiêu vẫn che giấu thật tốt, chỉ là chợt lóe lên rồi biến mất, cậu nhanh chóng cúi đầu, tiếp tục lấy xe của mình, nhìn dáng vẻ giống như là không quan tâm đến Giang Lộc.
Giang Lộc nhìn cậu ấy một cái, mấp máy môi, thật ra vào lúc nhìn thấy Phó Tiêu, cô vốn là muốn cùng cậu chào hỏi. Bọn họ rốt cuộc vẫn là bạn bè, hơn nữa những người thân thiết ở bên cạnh cô cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có cậu ấy và Kim Quất mà thôi.
Nhưng vào lúc cô chuẩn bị mở miệng chào thì cậu ta lại trưng ra cái bộ mặt không cảm xúc rồi cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy cô đi đến.
Nếu cậu ta đã không muốn nhìn thấy cô, thì cô cũng sẽ không đem mặt nóng dán mông lạnh ( ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt). Giang Lộc đi lướt qua, đem xe đạp của mình lấy ra, bước ngồi lên xe, đạp xe đi ra ngoài.
Phó Tiêu nhìn theo bóng Giang Lộc, có chút không kịp phản ứng lại, cô ấy cứ như vậy mà đi, cứ như vậy mà lơ cậu sao?
Cậu ta nhanh chóng bước lên xe, vội vàng đạp đuổi theo.
Rất nhanh Phó Tiêu liền đuổi kịp cô, hai người đạp xe đi song song nhau.
"Cậu cứ vậy mà rời đi, thật sự không thèm để ý đến tôi sao?" Phó Tiêu mở miệng nói.
Giang Lộc liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì.
"Cậu không có lời gì để nói với tôi sao?"
"Không phải là cậu có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Phó Tiêu, "............"
Thực ra, mấy ngày nay cậu cũng đã nghiêm túc suy nghĩ, hình như bản thân mình ngày hôm đó cũng có chút quá đáng, cũng hơi có kích động, đặc biệt là sau khi nghe Kim Quất nói người đó chẳng qua là hàng xóm của Giang Lộc thì trong lòng Phó Tiêu càng thêm hối hận.
Nhưng sau đó cậu lại không xuống nước chủ động đi tìm cô giảng hòa, bởi vì cảm thấy quá mất mặt.
Giang Lộc, "Tôi cũng không có trêu chọc cậu cái gì, không hiểu tại sao cậu lại phát cáu với tôi."
Phó Tiêu mím môi, " Nếu như vừa ban nãy tôi không gọi cậu, cậu có phải hay không vẫn không chịu để ý đến tôi?"
"Là cậu không để ý đến tôi trước." Giang Lộc nói.
Phó Tiêu, "........."
Thật ra cậu chỉ là đang đợi cô để ý đến mình mà thôi.
Mấy ngày hôm nay Phó Tiêu đều cố gắng khắc chế ý định chủ động đi tìm cô, nhưng mà cậu phát hiện ra, cho dù mình không đi tìm Giang Lộc, thì cô ấy vẫn sống thật tốt, giống như trong cuộc sống không có gì thay đổi, ngược lại là chính bản thân mình, tính tình rất dễ nổi nóng.
Hôm nay Phó Tiêu cũng là cố tình chờ ở dưới nhà gửi xe, cậu nghĩ, cho dù đúng là mình gây sự trước thì sao, nhưng mà cậu vẫn không khống chế được chính mình. Hơn nữa, nói như thế nào thì cậu cũng là đàn ông, vốn không nên keo kiệt như vậy, cái trò chiến tranh lạnh này không phải là chiêu mà mấy cô gái hay dùng sao. Khi đã nghĩ thông suốt, Phó Tiêu liền dứt khoát xin lỗi Giang Lộc, là đàn ông phải co được dãn được.
"Xin lỗi cậu vì chuyện lần trước, là do tính tình tôi không tốt."
Giang Lộc không nói gì, một lát sau mới gật đầu.
"Chúng ta bây giờ xem như là giảng hòa phải không?" Phó Tiêu tiếp tục hỏi.
"Cậu nói cái gì thì là cái đó đi." Giang Lộc nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt phiền muộn nhiều ngày của Phó Tiêu cuối cùng cũng hiện lên vẻ tươi cười.
"Vậy cứ như vậy đi."
Nhìn bộ dáng vui vẻ như đứa trẻ của Phó Tiêu, Giang Lộc lắc đầu, nở một nụ cười bất lực.
"Kim Quất đâu?" Phó Tiêu lúc này mới nhớ ra là không nhìn thấy Kim Quất.
"Cậu ấy về nhà rồi."
"Sớm vậy sao?" Phó Tiêu không khỏi nhạc nhiên.
"Ừ, vào buổi trưa người nhà đến đón đi rồi."
"Người nhà cô ấy?"
Tình huống trong nhà Kim Quất, hai người bọn họ đều biết rõ ràng, lúc Kim Quất còn nhỏ, mẹ cô ấy đã qua đời, cho nên trong nhà chỉ còn có cô ấy và bố của mình, bố Kim Quất lại cả ngày bận rộn cộng việc, lơ là việc quản lý con cái, cho nên Kim Quất ngay từ nhỏ đã sớm trở thành một phần tử gây rối.
Trong nhà trừ bỏ bà nội có thể nói Kim Quất một chút, những người còn lại căn bản không thể làm gì được, bao gồm cả bố cô ấy, cho nên quan hệ cha con giữa hai người vẫn luôn căng thẳng.
"Ừ."
Phó Tiêu nhíu nhíu mày, "Sao lại như vậy?"
"Không rõ lắm, tôi có hỏi cậu ấy nhưng cậu ấy cũng không nói, tôi cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục hỏi, nhưng mà không vội, tôi tin cậu ấy sẽ tự mình nói với tôi."
Giang Lộc không muốn miễn cưỡng Kim Quất trong bất cứ chuyện gì, nếu cô ấy không muốn nói, cô sẽ chờ đợi, chờ cho đến khi cô ấy nguyện ý nói với mình mới thôi.
"Đừng trốn nữa, xuất hiện đi."
Trần Châu vừa dứt lời, đầu góc hẻm truyền một loạt âm thanh sột soạt.
"Anh Trần."
Đường Thanh Thanh từ trong góc đi ra.
"Là cô."
"Anh Trần, làm sao anh biết..."
Trần Châu nhìn cô ấy một cái, " Là do cảm giác."
Đám người Quách Nghĩa kia đối với tiếng còi báo động trong lòng vốn có cảm giác sợ hãi, đã thành phản xạ có điều kiện, bọn họ có lẽ nghe không ra, nhưng anh với bọn họ không giống nhau, âm thanh này quả thật giống tiếng còi cảnh sát, nhưng mà trực giác đầu tiên của anh vẫn cảm nhận được, đây là hai âm thanh khác nhau.
"Như vậy, anh Trần, anh không sao chứ, không có bị thương ở đâu chứ?" Trong mắt Đường Thanh Thanh mang theo lo lắng hỏi.
"Không có gì, tôi thì có thể có chuyện gì." Trần Châu khẽ nhếch môi.
Bọn họ hiện tại sẽ không động đến anh, không phải bởi vì anh đối với bọn họ có bao nhiêu phần uy hiếp, nếu sau này để cho bọn họ có được cơ, bọn họ tuyệt đối có thể giết chết anh nhưng bây giờ có thể nhận thấy, bọn họ có điều lo lắng, chỉ sợ lại gây thêm rắc rối.
"Nhóm người ban nãy là ai?"
"Không có việc gì, đều là người quen cũ."
"Người quen cũ?" Đường Thanh Thanh rõ ràng có chút không quá tin tưởng.
Đám người kia nhìn qua đều có vẻ hung dữ, cảm giác cùng với Trần Châu không giống như bạn bè, nhưng mà cô cũng chỉ vừa mới quen anh, nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không thể tiếp tục hỏi nữa.
"Vừa rồi cô dùng cái gì để phát ra tiếng còi báo động?" Trần Châu hỏi.
Đường Thanh Thanh lấy di động từ trong túi ra, bật một đoạn nhạc.
"Cô làm sao lại đi đến chỗ này?" Trần Châu hỏi.,
Đường Thanh Thanh giơ túi đồ trong tay, "Tôi đến đây lấy đồ chuyển phát nhanh, từ trường học gửi tới."
"Rất tốt."
Đường Thanh Thanh, "........."
Rất tốt, tốt cái gì?Trần Châu vẫn để hai tay trong túi quần, hai người cùng đi về phía trước.
Đường Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trần Châu, cằm dưới của người đàn ông là một đường cong tuyệt đẹp, yết hầu nhấp nhô đặc biệt thu hút.
Cô từ nhỏ cho đến lớn đều rất xinh đẹp, trong nhà cũng coi như có chút tài sản, dù là lúc học cấp hai, cấp ba rồi lên đại học có không ít người theo đuổi cô.
Nhưng là cô một người cũng đều không có đồng ý, cũng không phải cô tự kiêu làm cao, chỉ là đơn giản không có cảm giác, cho đến khi cô gặp được Trần Châu.
Cô thật sự là thích Trần Châu, cho nên không muốn bỏ lỡ, mấp máy môi hai lần, Đường Thanh Thanh rốt cuộc lấy hết can đảm để mở miệng.
"Anh Trần."
"Ừ." Trần Châu quay đầu nhìn cô.
Đón nhận ánh mắt của Trần Châu, trái tim Đường Thanh Thanh như muốn ngừng đâp, không khỏi có chút hồi hộp.
"Anh Trần, thật ra tôi..."
"Trần Châu!"
Đường Thanh Thanh còn chưa có nói xong, liền nghe thấy từ phía trước truyền đến giọng nói của một cô gái, nghe có chút quen tai.
Nghe được âm thanh, hai người đều có phản xạ ngẩng đầu nhìn về nơi đó.
Giang Lộc.
Cô đeo cặp sách trên vai, ngồi ở trên xe đạp, hai tay đỡ lấy ghi-đông xe, rõ ràng là vừa mới tan học.
Đường Thanh Thanh vừa rồi muốn cùng Trần Châu nói chuyện, cô đã cố lấy dũng khí rất lớn, nhưng bây giờ bị gián đoạn theo cách này, tất cả dũng khí vừa rồi của cô giống như quả bóng, thoáng cái đã xẹp xuống.
Giang Lộc ngồi ở trên xe đạp, dừng ở trước mặt hai người họ.
"Chú định làm gì?" Cô hỏi.
"Không có gì?" Trần Châu nói.
Giang Lộc nhìn qua Đường Thanh Thanh, Đường Thanh Thanh cũng tự nhiên nhìn lại cô.
"Vừa mới tan học sao?"
Giang Lộc nhướng nhướng mày, bộ dáng này của cô không phải mới tan học thì chẳng lẽ là vừa mới đi học sao?
"Dạ." Giang Lộc hơi nhếch miệng, hướng về phía Đường Thanh Thanh cười cười.
"Chú có đi không? Cùng cháu trở về?" Cô nhìn về phía Trần Châu.
Trần Châu nhìn về Giang Lộc một cái, rồi quay lại về phía Đường Thanh Thanh, "Vừa rồi cô muốn nói với tôi chuyện gì?"
Đường Thanh Thanh yên lặng nhìn qua phía Giang Lộc, "Không có gì, cũng không phải chuyện gì quan trọng."
Trần Châu gật đầu, anh nhìn thoáng qua siêu thị ở phía trước không xa, "Cũng không còn sớm, để tôi tiễn cô về đến cửa."
Đường Thanh Thanh khóe miệng khẽ nhếch lên, " Được."
Giang Lộc nhíu mày, tiếp tục hỏi Trần Châu, "Chú có muốn trở về hay không?"
Trần Châu quay lại nhìn cô rồi nói, "Ở chỗ này chờ tôi."
Nói xong, Trần Châu đưa Đường Thanh Thanh đi về phía trước.
Giang Lộc nhìn theo bóng hai người, trong lòng nổi lên một trận buồn bực.
"Mẹ nó." Giang Lộc chửi thầm một tiếng.
Anh lại có thể làm trò trước mặt cô, còn đưa một người phụ nữ khác về nhà?
Dựa vào cái gì anh để cô phải chờ, bảo cô chờ, cô càng không muốn chờ!
Giang Lộc dùng sức dẫm lên bàn đạp xe, xe đạp nhanh chóng tiến về phía trước.
Trần Châu đưa Đường Thanh Thành về đến cửa siêu thị.
"Mau vào đi."
"Anh Trần, cảm ơn anh đã đưa tôi về." Đường Thanh Thanh trên miệng mang theo ý cười.
"Không có gì, vừa rồi không phải cô cũng giúp tôi giải vây sao, bởi vì tôi làm mất thời gian của cô, tôi nên đưa cô về nhà an toàn là phải." Lời nói của Trần Châu làm cho khóe miệng Đường Thanh Thanh chợt cứng đờ.
Thì ra anh đưa cô về là bởi vì ban nãy cô giúp anh sao?
Trần Châu dường như không có chú ý tới nụ cười của Đường Thanh Thanh đã cứng đờ, mà tiếp tục nói.
"Vào đi, tôi đi đây."
Nói xong, anh không chút do dự mà xoay người rời đi.
"Trần......" Đường Thanh Thanh muốn gọi anh, nhưng mà bước chân của Trần Châu vừa mạnh mẽ vừa nhanh chóng, lời muốn nói ghẹn lại trong cổ nói không nên lời.