Chương .
Giang Lộc ngây người nhìn cửa phòng tắm đóng lại, cô cảm thấy hơi khó hiểu.
Chuyện gì đã xảy ra với anh ấy vậy?
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, hơi nước mờ mịt khắp nơi. Giang Lộc đưa mắt nhìn giá treo phía trên đầu.
Chỗ kia....
Giang Lộc mím môi tiếp tục phơi quần áo.
Từ phòng tắm ra Trần Châu vừa đi vừa lau tóc, anh thấy Giang Lộc đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía mình.
Nghe thấy tiếng động Giang Lộc quay đầu nhìn lại, trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, thì ra anh mặc quần áo.
Giang Lộc nhịn không được lặng lẽ nuốt nước miếng.
"Tại sao còn chưa đi ngủ?" Trần Châu đi về phía cô.
Giang Lộc trả lời, "Cháu không ngủ được."
Trần Châu ngồi xuống phía đối diện cô, vừa lau tóc vừa nói.
"Đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi học."
"Vâng..." Giang Lộc không chút để ý mà đồng ý nhưng ánh mắt cô lại giống như đi vào cõi mộng.
Mái tóc ngắn của anh vẫn còn ướt một nửa, những giọt nước từ trên tóc chảy dọc hai bên má rồi xuống tận xương quai xanh, cuối cùng thì ngấm vào áo thun.
"Việc này..." Giang Lộc hơi do dự.
Trần Châu ngước mắt lên nhìn cô.
"Để cháu giúp chú lau tóc." Sau khi nói xong sợ bị anh từ chối nên cô bước nhanh tới cầm lấy khăn lông.
Cô mở khăn ra rồi để lên đầu anh, mười đầu ngón tay giữ chặt lấy khăn, cách một lớp khăn nhưng cô vẫn cảm nhận được tóc của anh rất cứng, cũng giống như con người anh vậy,cứng rắn lạnh lùng như một hòn đá.
Giang Lộc cúi đầu nhìn Trần Châu, từ góc này của cô có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng, cặp môi đầy đặn và đường nét khuôn mặt cương nghị của anh. Giang Lộc nhìn đến mức thất thần.
"Để tôi tự làm." Nói xong anh giơ tay cầm lấy khăn lông nhưng lại không cẩn thận vô tình chạm vào mu bàn tay Giang Lộc.
Giang Lộc như người đang đi vào cõi mộng thì bị làm cho giật mình, cô cúi đầu xuống nhìn anh cũng vừa lúc anh ngẩng đầu lên khiến cho ánh mắt hai người chạm nhau, trong không khí như có một luồng khí nóng quẩn quanh.
Hai tay Giang Lộc cầm khăn dùng sức hơi mạnh khiến cho Trần Châu phải nhíu mày kêu lên một tiếng, đến lúc này Giang Lộc mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
"Hãy để cho cháu làm đi, cháu không thể ngồi không ở nhà chú được?" Giang Lộc cười tủm tỉm gạt tay Trần Châu xuống rồi lại dùng khăn phủ lên tóc và lau một cách cẩn thận.
Lực tay của cô rất nhẹ giống như sợ làm đau anh, nếu so sánh với cách anh lau hàng ngày thì đúng là khác nhau một trời một vực.
Giang Lộc đứng trước mặt Trần Châu, anh ngửi được mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người cô, nó giống như mùi trên người anh. Hôm nay cô dùng sữa tắm của anh.
Eo của cô rất nhỏ giống như có thể ôm trọn chỉ bằng một tay.
Trần Châu bỗng nhiên thấy hơi khó chịu, anh vội dời mắt đi chỗ khác.
Bởi vì tóc Trần Châu ngắn nên rất dễ lau, chỉ cần vài phút mà đã khô hơn nửa.
"Lau xong rồi?" Trần Châu phát hiện thấy động tác của Giang Lộc đã dừng lại bèn hỏi.
"Vâng." Giang Lộc gật đầu.
"Được rồi, đi ngủ đi." Trần Châu lấy khăn lông ở trên đầu xuống.
Giang Lộc tắt đèn xong leo lên giường nằm, trên giường đều là mùi hương của anh khiến cho cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vừa nghĩ Giang Lộc vừa chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Cộp cộp cộp cộp..." Trong hẻm nhỏ yên tĩnh lại một lần nữa truyền đến tiếng bước chân.
Giang Lộc nắm chặt hai bàn tay, trái tim cô như bị đẩy lên đến cổ họng, cô cố gắng bước chân nhanh hơn nhưng tiếng bước chân vẫn cứ theo sát phía sau.
Trong giây lát sự khủng hoảng, sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng xông thẳng từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu Giang Lộc. Rốt cuộc cô không khống chế được chính mình mà liều mạng chạy về phía trước.
Hẻm nhỏ không có ánh sáng, không gian u tối đến cực điểm. Trên mặt đất gồ ghề có nhiều vũng nước, chân cô giẫm vào đó khiến cho nước bắt tung tóe. Tại sao chạy mãi mà không thấy lối ra của con hẻm này.
Vào lúc Giang Lộc cảm thấy cạn kiệt sức lực thì... phía trước hẻm nhỏ xuất hiện một ngã rẽ, nơi đó có ánh sáng.
Trong nháy mắt Giang Lộc như thấy được tia hy vọng cô càng ra sức chạy về phía trước.
Sắp đến rồi...
Sắp đến rồi...
"Trần Châu, có phải là chú không?" Giang Lộc vừa chạy vừa hỏi.
Chạy đến ngã rẽ thì một người đàn ông đội mũ đen đột ngột xuất hiện trước mặt cô, miệng người đó nở nụ cười dữ tợn, trên tay cẩm một chiếc đèn pin.
"Người bạn nhỏ, chạy có mệt không?"
Giang Lộc bỗng nhiên co giật rồi tỉnh dậy.
Cô thở hổn hển từng hơi, cả người vẫn chưa hết bàng hoàng, trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, cả hai bên thái dương và tóc mai cũng ướt sẫm. Cả người Giang Lộc giống như mới được vớt ra từ trong nước.
Giấc mơ này... quá chân thật. Giang Lộc dường như vẫn còn ở trong mộng, một lúc sau cô vẫn chưa hết sợ hãi.
Trong phòng yên tĩnh không có một tiếng động nào. Ánh trăng bên ngoài bị một tầng mây che phủ chỉ còn phát ra thứ ánh sáng màu bạc nhợt nhạt. Rèm cửa trong nhà bị gió thổi bay phấp phới trông giống như những bóng ma di dộng.
Tính cảnh giác của Trần Châu rất mạnh, kể cả là khi ngủ thì tính cảnh giác của anh cũng không giảm đi. Khi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ thì anh đã mở mắt.
"Cộc.. cộc."
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Trần Châu từ trên giường ngồi dậy.
"Trần Châu...... Trần Châu...... Chú ngủ rồi sao?"
Là Giang Lộc.
Giọng nói của cô run rẩy mang theo cả sự sợ hãi, Trần Châu lập tức xốc chăn lên đi nhanh ra cửa bằng chân trần.
Giang Lộc đang đứng trước của phòng anh, cô chần chừ rất lâu mới dám gõ cửa. Cô rất sợ hãi, sợ đến nỗi không dám nhắm mắt lại. Giống như chỉ cần nhắm mắt lại là cô có thể nghe thấy tiếng bước chân trong hẻm nhỏ. Vì vậy sau khi suy nghĩ một hồi cô quyết định đi tìm anh.
"Trần......"
Cô vừa chuẩn bị gọi anh thêm lần nữa thì cửa phòng đã được mở ra, Giang Lộc ngẩng đầu nhìn lên thấy khuôn mặt Trần Châu gần ngay trong gang tấc.
Giang Lộc đột ngột lao vào trong lòng anh, hai tay cô ôm chặt lấy lưng anh.
Cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, Trần Châu nhíu mày hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Cháu sợ....rất sợ..." Giang Lộc run rẩy trả lời anh.
Đến lúc này cô vẫn còn nhớ rõ tiếng bước chân cùng với lời nói của người đàn ông đó. Nghĩ đến đây cô càng ra sức ôm lấy anh.
"Em gặp ác mộng?"
"Dạ." Giang Lộc gật đầu với anh.
Trần Châu duỗi tay vỗ lưng an ủi cô, "Không có việc gì, chỉ là một cơn ác mộng thôi..."
"Cháu...cháu có thể cùng ngủ với chú..."
Trần Châu còn chưa có nói xong thì Giang Lộc đã ngắt lời anh khiến cho những gì anh muốn nói ghẹn lại ở trong họng.
"Cháu không dám ngủ một mình... cháu đảm bảo...cháu sẽ không làm phiền đến chú, cháu sẽ nghe lời chú, có được không?" Giang Lộc nắm chặt tay Trần Châu, ánh mắt khẩn cầu nhìn anh.
"Cháu đảm bảo sẽ nghe lời, cháu hứa mà..."
Ở trong bóng tối hai tay Trần Châu đặt ở trước ngực, hai mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang nằm quay lưng về phía mình, bên tai là tiếng thở đều đều của cô.
Cô hứa với anh rằng cô sẽ ngoan ngoãn, quả nhiên cô rất ngoan. Vừa lên giường cô đã nằm dán mặt vào tường và chỉ sau vài phút đã ngủ rất ngon.
Trần Châu cảm thấy bản thân mình đúng là điên rồi. Bây giờ cô ngủ rồi nhưng mà anh lại không hề buồn ngủ một tí nào. Anh có thể giải quyết mọi phiền toái nhưng tại sao lại luôn mềm lòng đối với cô?
Khẽ thở dài một hơi, Trần Châu xoay người sang phía khác muốn ép buộc chính mình nhắm mắt ngủ. Ngay khi Trần Châu vừa nhích người thì cô gái nhỏ đang nằm dán mặt vào tường cũng có cử động. Cô kêu lên một tiếng rồi xoay người lại.
Vốn cho rằng cho Giang Lộc xoay người đổi tư thế là xong lại không ngờ rằng cô nhích người lại gần phía anh.
Trần Châu vội co người lại nhưng cô vẫn nhích lại gần, cánh tay đặt lên eo của anh. Cả người cô cuộn tròn trong lòng anh giống như một con thú nhỏ. Váy ngủ của cô bị vén lên quá đùi, da thịt trắng bóng có chút lóa mắt.
Trong phút chốc Trần Châu không dám cử động, đến cả tiếng hít thở cũng nhỏ đi.
Trong lúc ngủ Giang Lộc mấp máy môi rồi lại ra sức ôm chặt anh hơn. Khuôn mặt thanh tú của cô áp vào ngực anh và hơi thở thì phả vào quai hàm anh. Hơn nữa càng thêm chết người chính là...
Chỗ mềm mại của cô bây giờ đang dính sát vào sườn anh.
Hai tay Trần Châu nắm chặt ga trải gường, anh không rõ bản thân mình đã gây nên nghiệt gì mà phải chịu sự tra tấn này. Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, muốn bỏ cánh tay đang ôm eo mình xuống.
Mới vừa dịch chuyển được một vài centimet thì người trong lòng lẩm bẩm oán giận rút tay khỏi tay anh rồi càng thêm sức ôm chặt hơn.
"Đừng cử động..."
Trần Châu dừng động tác lại rồi cúi đầu nhìn.
Cô tỉnh rồi sao?
Anh nhìn cô gần một phút đồng hồ nhưng cô gái nhỏ vẫn như cũ ngủ rất ngon, hô hấp đều đều, thì ra là chưa tỉnh.
Trần Châu không có kéo tay cô nữa mà chỉ lẳng lặng nhìn. Ánh trăng mờ mở xuyên qua cửa sổ vào trong phòng chiếu gương mặt cô trắng nõn mịn màng, lông mi cong vút tạo thành một vệt bóng dài trên mặt cô. Hai cánh môi hơi khẽ mở ra, tuy không to son mà vẫn hồng.
Vừa nhìn Trần Châu vừa khẽ vươn tay ra chạm nhẹ vào gương mặt cô, cảm giác giống hệt như trong tưởng tượng của anh, khuôn mặt cô giống như một khối ngọc mịn màng bóng loáng.
Trần Châu thở dài thêm lần nữa, lần này động tác của anh nhẹ nhàng hơn đem cánh tay Giang Lộc gỡ ra rồi anh nhanh chóng rời khỏi giường.
Sau khi rời giường Trần Châu lấy chăn mỏng ở bên cạnh nhẹ nhàng đắp cho cô rồi mới rời đi.
Ra khỏi phòng ngủ anh đi nhanh về phía phòng tắm.