Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Lộc và Kim Quất chạy như điên đến con phố phía sau trường học.
"Tại sao lại đánh nhau chứ?" Giang Lộc hỏi.
"Mình cũng không biết nữa, mẹ kiếp tên khốn Phó Tiêu này không cho người ta lấy một tuần được sống yên ổn." Kim Quất vừa chạy vừa mắng.
Hai người chạy nhanh hơn, còn chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng đánh nhau truyền ra từ trong ngõ.
Hai người không hẹn mà cùng thay đổi sắc mặt, Phó Tiêu bị ba nam sinh Tam Trung cùng xông vào đánh, nhìn dáng vẻ rõ ràng là ở thế yếu hơn.
"Phó Tiêu!" Giang Lộc chạy về phía Phó Tiêu, vừa chạy vừa hô lên, hai tay đồng thời tháo cặp sách trên vai xuống.
Phó Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy chiếc cặp sách đang bay về phía mình bèn nhanh chóng lách người sang một bên để tránh khiến cho cặp sách của Giang Lộc đập thẳng vào bụng Chu Chính.
"Mẹ kiếp!" Chu Chính ngồi xổm xuống dưới đất lấy hai tay đè vào bụng.
"Anh Chu, anh không sao chứ?" Lưu A Mỹ vội vàng đỡ lấy Chu Chính.
Chu Chính nhìn cặp sách rơi ở trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm chủ nhân của nó.
Giang Lộc cũng không sợ mà trừng mắt đáp lại.
Hai tay Kim Quất vòng ở trước ngực, miệng thì hung hăng chửi, "Nhìn cái mẹ gì mà nhìn."
Sắc mặt Chu Chính trong nháy mắt đen đi, Kim Quất là nữ sinh nổi tiếng đánh nhau không cần mạng, tàn nhẫn đến mức các nam sinh cũng phải sợ cô ba phần, mà Giang Lộc cũng không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài được, sức chiến đấu của cô cũng không kém Kim Quất là bao.
Kim Quất vì đánh nhau mà nổi tiếng, còn Giang Lộc vì có thành tích học tập tốt mà nổi danh. Học sinh ở các trường cao trung đều biết Giang Lộc của trường Nhị Trung lớn lên xinh đẹp, thành tích học tập tốt, là học sinh ưu tú trong mắt các thầy cô.
Sau này trong nhà cô xảy ra biến cố lớn khiến cho cô không còn nơi dựa vào. Cứ nghĩ rằng cô sẽ trở thành con cừu con dễ bắt nạt, ai ngờ kết quả lại trở thành con hổ nhỏ ăn thịt không nhả xương. Hơn nữa bên cạnh lại có Kim Quất và Phó Tiêu là hai kẻ lưu manh đứng đầu.
"Vừa rồi chúng tao còn nhắc tới mày, đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay." Chu Chính nhìn Phó Tiêu cười nhạo.
"Chu Chính, mày câm miệng lại cho tao." Phó Tiêu mắng.
"Nhắc tới tao, bọn mày có ý gì?" Giang Lộc bình tĩnh nhìn hắn.
"Nai con, chuyện này cùng cậu không có liên quan gì, hai người đi trước đi." Phó Tiêu hướng về phía Giang Lộc và Kim Quất nói.
Giang Lộc liếc mắt nhìn Phó Tiêu, "Cậu câm miệng đi."
"Mày đoán thử xem là ý gì, Giang Lộc, mày say mê đàn ông đến mức sắp phát điên rồi, chúng tao chỉ nói vài câu thật lòng mà thằng này giống như con chó điên xông lên cắn...A!"
Lưu A Mỹ còn chưa nói hết câu đã thấy Giang Lộc lấy cặp sách Kim Quất ném thẳng vào mặt cô ta.
Lưu A Mỹ mặt liền đổi sắc không kịp tránh bị cặp sách va vào giữa mặt. Lưu A Mỹ thấy đầu một trận choáng váng còn trước mắt thì tối sầm lại. Từ hai mũi một dòng chất lỏng chảy ra, cô ta đưa tay sờ mũi rồi giơ ra trước mặt, là chất lỏng màu đỏ.
Cô vậy mà bị cặp sách đập đến mức chảy máu mũi.
"Anh Chu, máu, cô ta đánh em, cô ta dám đánh em!"
Lưu A Mỹ là bạn gái của Chu Chính, thấy cô khóc sĩ diện của Chu Chính nổi lên, anh ta la hét điên cuồng.
"Mẹ nó, con chó cái kia, là mày trêu chọc tao, tao đánh, tao phải đánh chết mày!"
Hiện trường trở nên hỗn loạn, hai bên xông vào nhau không chút nhân nhượng. Giang Lộc tóm được ai liền đá, lạnh lùng đến mức khiến cho người khác phát sợ.
Lưu A Mỹ xông vào túm lấy tóc Giang Lộc, trên đỉnh đầu truyền đến một cơn đau đột ngột, Giang Lộc vội đưa tay lên kéo tóc mình, đồng thời dùng sức đá vào chân Lưu A Mỹ. Cô ta bị đá trúng thì hét lên rồi lao về phía Giang Lộc nhưng bị Kim Quất chặn đánh giữa đường.
Vào lúc này tiếng còi báo động đột ngột vang lên ở đầu phố, tiếng còi to đến mức làm cho mọi người đều giật mình.
Ai đó hoảng hốt kêu lên: "Không xong rồi, cảnh sát đến!"
Hai bên vốn đang dây dưa lẫn nhau trong giây lát liền tách ra, ánh sáng từ đầu ngõ chiếu vào làm bừng sáng không gian bên trong ngõ nhỏ.
"Không được cử động! Tất cả ôm đầu ngồi xuống!" Một tiếng hét lớn truyền đến.
Hai bên nhìn nhau thầm nghĩ anh ta là ai, anh ta nói không được cử động thì không được cử động, nói ôm đầu ngồi xổm xuống thì phải ôm đầu ngồi xuống sao?
Mẹ kiếp người đó là cái gì chứ?
Gần như cùng một lúc nhóm người Giang Lộc và Chu Chính đều chạy sâu vào trong ngõ. Cảnh sát không nghĩ tới bọn họ lại dám chạy đành phải nhanh chóng đuổi theo. Ngõ vừa nhỏ vừa hẹp mà người lại đông nên không có một ai trốn thoát, tất cả đều bị cảnh sát bắt được.
Tại đồn cảnh sát.
Một nhóm học sinh mặc đồng phục ngồi ở bên trong, trên mặt mỗi người mang một cảm xúc khác nhau. Lúc này bọn họ vẫn đang cãi nhau khiến cho cục cảnh sát trở nên ồn ào.
"Rầm."
Cuối cùng một người cảnh sát trung niên không chịu được nữa lấy tay đập bàn một cái thật mạnh.
"Câm miệng, đây không phải là chỗ để các cô cậu cãi nhau!"
Ở đây là cục cảnh sát, xung quanh đều là cảnh sát khiến cho đám người Chu Chính cũng phải ngoan ngoãn mà yên lặng.
"Tôi hỏi mấy người, là ai ra tay trước?" Vị cảnh sát trung niên nhìn đám học sinh trước mặt.
Mà nhóm người im lặng nhất lại là những người cừa rồi đánh nhau hung hăng nhất gồm người là Phó Tiêu, Chu Chính, Giang Lộc, Kim Quất và Lưu A Mỹ.
"Chú cảnh sát, chú phải làm chủ cho cháu, không phải là bọn cháu ra tay trước mà là cậu ta, cậu ta là người ra tay trước." Chu Chính chỉ vào Phó Tiêu mà nói.
Vị cảnh sát nhìn Phó Tiêu hỏi, "Vì sao lại ra tay đánh người?"
Phó Tiêu cắn môi nói, "Do bọn họ mắng chửi trước."
"Cậu ta mắng cậu, cậu bèn ra tay đánh sao?"
Hai tay Phó Tiêu để trên ghế bỗng nhiên nắm chặt, hai mắt trợn trừng nhìn người cảnh sát.
"Ánh mắt của cậu là thế nào?" Vị cảnh sát này cũng là một người nóng tính, ông cuộn tròn cuốn sách trên bàn rồi gõ thẳng vào đầu Phó Tiêu.
Hai mắt Phó Tiêu đỏ lên, vừa định nhổm người xông lên thì bị Giang Lộc kéo tay ấn xuống, "Ngồi xuống."
"Cậu nhóc này tuổi còn nhỏ nhưng lá gan cũng không phải vừa đâu."
"Đồ con chó." Giang Lộc bất ngờ chửi người cảnh sát.
Giang Lộc nói xong toàn bộ căn phòng trở lên lặng ngắt như tờ, những người cảnh sát ở đó đều ngây người nhìn, cô bé này vừa mới nói cái gì?
Vị cảnh sát trung niên tưởng rằng lỗ tai của mình có vấn đề, ông có chút không tin mà nhìn cô, "Cô bé nói lại một lần nữa?"
"Tôi nói chú là đồ chó má." Giang Lộc lạnh nhạt nhìn ông ta.
"Đồ chó má? Đồ chó má!" Sắc mặt vị cảnh sát lập tức trở nên khó coi, ông ta đứng dậy lớn tiếng nói, người cảnh sát bên cạnh thấy vậy thì duỗi hai tay giữ lại.
"Anh Trương, anh Trương bình tĩnh lại."
"Cái con bé này..."
"Cháu mới chỉ mắng chú có hai tiếng mà chú đã muốn đánh cháu rồi. Ban nãy tên kia còn nói tụi cháu không ít, toàn những lời dơ bẩn khó nghe. Chúng cháu vì cái gì mà không thể ra tay đánh cậu ta." Giang Lộc cắt ngang lời vị cảnh sát, hỏi ngược lại ông ta.
Nghe được câu hỏi của Giang Lộc vị cảnh sát vốn đang tức giận bỗng ngẩn người ra, gần như tất cả những người ở đó đều không ngờ cô sẽ trả lời như vậy.
Kim Quất liếc nhìn Giang Lộc rồi cúi đầu cười trộm, không hổ danh là học sinh ba tốt, đầu óc thông minh hơn nhiều so với người bình thường.
"Chú cảnh sát, vừa rồi cháu không phải là cố ý mắng chú, chỉ là muốn cho chú biết đôi khi lời nói cũng có thể khiến cho người khác tức giận. Nếu cậu ta không mắng chúng cháu thì chúng cháu cũng sẽ không đánh cậu ta. Cũng như việc vừa rồi, nếu cháu không mắng chú thì chú sẽ không kích động như vậy, tất cả mọi người đều giống nhau, không ai bị mắng mà có thể bình tĩnh được." Giang Lộc không kiêu ngạo cũng không xu nịnh mà nói.
"Khụ khụ..." Vị cảnh sát thoát ra khỏi cánh tay người đồng nghiệp đang giữ mình rồi ngồi xuống. Ông uống một ngụm nước, im lặng một lát rồi sau đó đột nhiên giơ cuộn sách gõ vào đầu Chu Chính.
"Tại sao lại đi mắng chửi người khác! Vì cái gì mà chửi người ta! Một người đàn ông vì sao miệng lại lắm lời như vậy! Thế mà cậu lại còn không biết xấu hổ mà tố cáo người ta trước! Là sao?"
......
Mười phút trôi qua, người cảnh sát giáo huấn bọn họ cũng thấy mệt.
"Bây giờ các cô cậu gọi người giám hộ đến đây, hôm nay mà không tới thì ở lại đồn cảnh sát qua đêm!"
Lúc đánh nhau thì hung hăng như thế nhưng bây giờ thì ỉu xìu cả lũ.
Giang Lộc siết chặt góc áo.
Người giám hộ?
Cô không có người giám hộ.
"Tại sao lại không gọi điện thoại?" Người cảnh sát hỏi Giang Lộc.
Kim Quất và Phó Tiêu đều quay sang nhìn cô đồng thời đem điện thoại di động cất vào túi.
"Hai cô cậu kia lại lại làm sao, sao không gọi điện đi."
Ba người im lặng không nói gì.
Vị cảnh sát nhìn ba người cúi đầu im lặng không nói gì. Ông thật sự không có cách nào khác, không để ý đến bọn chúng nữa. Nếu ba đứa này tự nguyện ở lại chỗ này qua đêm thì đành kệ vậy.
"Hai cậu gọi điện thoại đi, nói chuyện xong thì sẽ có người đến đón mà." Giang Lộc nói với Kim Quất và Phó Tiêu.
Hai tay Kim Quất ôm ở trước ngực, "Vậy còn cậu?"
"Mình không có người giám hộ thì gọi cho ai?" Giang Lộc cười nói.
"Nếu cậu không đi thì tôi cũng không đi." Phó Tiêu mở miệng nói.
Lưu A Mỹ liếc mắt nhìn bọn họ rồi khịt mũi một cái.
Một lũ ngốc, bọn mày ở luôn trong đồn cảnh sát đi đừng có đi ra ngoài là tốt nhất.
Kim Quất mím chặt môi suy nghĩ. Một lát sau giống như nghĩ tới chuyện gì cô ghé sát bên tai Giang Lộc nói nhỏ.
Giang Lộc mở to hai mắt, trong mắt có chút hoảng hốt.
Xong rồi, cô quên mất một chuyện.
Cô quên mất hôm nay Trần Châu nói tan học sẽ đến đón cô.
Giang Lộc run rấy lấy điện thoại từ trong túi ra. Cô vừa chuẩn bị bấm nút gọi thì một giọng nói nghiến răng nghiến lợi từ ngoài cửa truyền vào.
"Giang Lộc!"