Chu Mạt tưởng mình nhìn nhầm, gõ liền ba dấu chấm hỏi, rồi hỏi lại: Anh hẹn hò với ai cơ?
Tác Dương đứng dậy vươn vai, dựa vào cửa sổ trả lời cậu ta: Thẩm Huy Minh.
Chu Mạt lập tức gọi điện thoại tới.
– Chuyện gì thế anh? – Chu Mạt lấy làm kinh ngạc – Sao hai anh lại lén lút giao thiệp với nhau sau lưng em?
Tác Dương cười, nhẹ giọng bảo:
– Tụi anh quen nhau trước khi tới sinh nhật em rồi.
– … Thật đấy à?
– Thật mà, có lần ảnh đi công tác tới New York, ngồi đúng chuyến bay của anh.
Chu Mạt lại càng ngạc nhiên hơn:
– Sau đó hai anh “chấm” nhau luôn à? Sao lạ vậy! Anh đâu phải kiểu người như thế!
– Đúng thật anh không phải người như thế, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ mà – Tác Dương tường thuật vắn tắt vài lần gặp gỡ giữa mình và Thẩm Huy Minh, Chu Mạt nghe xong mà phải cảm thán đúng là số trời đã định.
– Anh Minh cũng tốt tính lắm – Chu Mạt nói – Nhưng mà cái ông này… nói thế nào đây nhỉ.
– Hửm? Sao vậy?
Chu Mạt cười khẩy:
– Giả vờ giả vịt, anh biết chứ?
– Là sao cơ?
– Hồi hôm sinh nhật, em định giới thiệu anh cho Giang Đồng Ngạn đúng không, đáng lẽ là ban đầu em giới thiệu anh cho anh Minh kìa – Chu Mạt nói – Nhưng mà lúc đó anh ta làm bộ làm tịch lắm, nói gì mà tạm thời chưa có ý định yêu đương, vẫn muốn chuyên tâm cho sự nghiệp, chậc chậc chậc, dối trá!
Tác Dương cười khanh khách.
– À, nhưng mà lúc đó hai anh vẫn chưa quen biết nhau – Chu Mạt nói – Anh ta cũng tài thật, anh ta thấy anh đẹp nên mới thích đó đúng không?
Thích vì đẹp hay sao cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ hai người đã xác lập mối quan hệ chính thức rồi, hơn nữa Tác Dương cũng nhìn thấy được tấm lòng của Thẩm Huy Minh.
– Giang Đồng Ngạn biết chuyện này chưa? – Chu Mạt nói – Anh ta nhọ ghê.
– Sao em lại nói thế?
– Anh ta với lão Thẩm có một lời nguyền, anh chưa nghe phải không? – Ở đầu dây bên kia Chu Mạt cười rất gian xảo – Chỉ cần Giang Đồng Ngạn thích ai thì người đó sẽ ngã lòng trước Thẩm Huy Minh!
Tác Dương cười khúc khích.
Cậu còn nhớ vụ này, nhưng mà khi đó cậu không nghĩ cái “lời nguyền” ấy lại linh nghiệm với mình.
Nhưng mà cũng chưa chắc Giang Đồng Ngạn người ta đã thích cậu, dù gì sau lần gặp trước cũng chẳng còn liên lạc nữa.
Chu Mạt nghe thấy Tác Dương cười thì cũng vui lây.
Bao nhiêu năm nay, cậu ta vẫn luôn xem Tác Dương là bạn thân nhất của mình, thấy bạn mình cuối cùng cũng chịu tìm đối tượng mà còn tìm được một người yêu lý tưởng nên Chu Mạt vui lắm.
– Anh đang ở đâu vậy? – Chu Mạt nhìn ảnh là biết ngay cậu đang ở khách sạn – Lão Thẩm không bay cùng anh à?
Năm xưa khi Chu Mạt vẫn chưa chuyển ngành, Trình Sâm theo đuổi cậu ta, hở tí là lại tới bay cùng, hai người liếc mắt đưa tình trên máy bay, vừa xuống máy bay cái là đi thuê phòng “tí tởn” liền, người ta gọi đó là “mưa dầm thấm lâu”.
– Anh đang ở Rio – Tác Dương nói – Huy Minh bận nhiều việc ở công ty lắm, đâu thể nói đi là đi ngay được.
– Úi giồi ôi, Huy Minh! – Chu Mạt trêu – Gọi nhau ngọt ngào thế!
Tác Dương cười tủm tỉm, không nói gì.
– Nhưng mà cũng đúng, lão Thẩm tự lực cánh sinh, vất vả phết chứ đùa – Chu Mạt nói – Thôi, em không quấy rầy anh nữa, tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức, về còn “bồi bổ” cho người đàn ông tảo tần của anh.
Tác Dương hết nói nổi cậu ta, lúc nào cũng nói năng nhả nhớt.
– Em cúp máy nhé, em phải chuẩn bị ra ngoài rồi – Trước khi cúp còn lẩm bẩm một câu – Em phải tìm cơ hội bắt ông Thẩm này khao em một chầu mới được!
– Thôi để anh khao – Tác Dương cười nói – Chừng nào về anh nhắn em.
Cúp điện thoại xong, Tác Dương cười thở phào một hơi.
Chuyện Thẩm Huy Minh thoạt đầu từ chối Chu Mạt giới thiệu đối tượng cậu mới nghe lần đầu, không ngờ còn có chuyện này nữa.
Tác Dương ngủ đủ rồi lại không muốn đi chơi với đồng nghiệp, nên cậu thay đồ xuống phố đi dạo, xem thử có mua được cái gì về làm quà cho Thẩm Huy Minh không.
Đến lúc này bỗng nhiên Tác Dương nhận ra hai người vẫn chưa hiểu rõ nhau cho lắm, thậm chí đối phương thích gì ghét gì cũng chẳng hay. Cậu hiểu rằng về phương diện này thì chỉ có thể từ từ khám phá trong tương lai rồi ghi nhớ lại thôi.
Tác Dương thả bộ tà tà, thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng ra khung cảnh dù cậu tặng bất kỳ thứ gì thì anh cũng sẽ đón nhận như một món báu vật, sau đó nói rằng anh rất thích.
Nhưng cậu vẫn hy vọng có thể tặng thứ đúng với sở thích của anh, anh không chỉ thích mà còn có thể sử dụng được.
Cậu đi dọc theo con phố, thình lình ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng.
Cậu sực nhớ lần trước tới công ty của Thẩm Huy Minh, họ đã uống cà phê do Giang Đồng Ngạn tặng.
Tác Dương dừng chân, ngóng mắt nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được nơi tỏa ra mùi hương kia.
Lúc đẩy cửa cậu đã nghĩ: Lần sau khi Thẩm Huy Minh mời khách uống cà phê, anh sẽ nói “Đây là cà phê mà người yêu tôi mang về từ Brazil đấy”.
Cậu cười tự giễu bản thân mình, sao tự dưng lại nổi máu ghen thế không biết?
Buổi tối trước khi Tác Dương quay về, Thẩm Huy Minh thức thâu đêm xử lý toàn bộ công việc để dành ra buổi sáng đi đón Tác Dương.
Nhưng anh không bảo mình sẽ đi, lần gần nhất liên lạc với cậu, anh cũng chỉ nói “Xem tình hình thế nào”.
Cuộc sống luôn cần có bất ngờ mà!
Thẩm Huy Minh ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, hơn bảy giờ thức dậy, ra siêu thị mua ít thức ăn, gần chín giờ thì xuất phát đến sân bay, đợi đón bạn trai tiếp viên làm việc cực khổ về nhà.
Mấy hôm nay êm đềm quá, khiến Thẩm Huy Minh tưởng chừng như mình và Tác Dương đã kết hôn rồi.
Khi anh đến sân bay thì Tác Dương vẫn chưa hạ cánh, lần đầu đón tiếp viên hàng không tan làm, Thẩm Huy Minh vẫn chưa có kinh nghiệm lắm, không biết có nên đợi ở lối ra ga quốc tế như mọi người không.
Anh nghĩ ngợi một lát rồi tìm một quán cà phê, anh gửi tin nhắn cho Tác Dương sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Lần này Thẩm Huy Minh không còn phải xử lý công việc, anh cũng lấy quyển sách lấm lem cà phê kia ra. Ngồi trong quán cà phê ngoài đại sảnh, Thẩm Huy Minh cầm điện thoại mở xem Weibo của Tác Dương.
Ở Rio de Janeiro, Tác Dương nói nhớ anh.
Thẩm Huy Minh cười phớ lớ, trả lời: Anh cũng nhớ em.
Thẩm Huy Minh vốn không sử dụng Weibo, nhưng lần trước ở Berlin anh biết Tác Dương chơi Weibo xong thì ghi nhớ ngay, hổm rày nổi hứng nên cũng đăng ký lấy một cái cho mình.
Anh lười thay cả ảnh đại diện và tên hiển thị, chỉ theo dõi duy nhất một tài khoản là “Cảnh sắc bầu trời”.
Thẩm Huy Minh trả lời Weibo của Tác Dương xong thì nhìn thấy bình luận của Chu Mạt. Ảnh đại diện của Chu Mạt là cậu ta chụp chung với Trình Sâm, chẳng qua là trong ảnh chỉ cắt lấy phần Chu Mạt dựa vào vai anh ta, còn mặt Trình Sâm thì không bị lộ.
Thẩm Huy Minh buồn chán bèn lướt sang Weibo Chu Mạt, thấy bài đăng mới nhất của cậu ta là: Bạn thân tui bị heo đè rồi, tuy con heo này cũng không tệ lắm, nhưng vẫn thấy thiệt thòi quá đi thôi!
Thẩm Huy Minh đoán được mang máng cậu ta đang ám chỉ điều gì, cười đầu hàng, nhủ thầm: Mình là heo ư?
Từ vị trí của Thẩm Huy Minh có thể nhìn thấy được bầu trời xanh, anh đặt điện thoại xuống nhìn máy bay này cất cánh máy bay kia hạ cánh, rồi đoán thử chiếc nào có ý trung nhân của anh trên đó.
Chuyến bay của Tác Dương đáp đất đúng giờ, bận bịu xong xuôi cậu mở điện thoại ra.
Thẩm Huy Minh nhắn: Anh tới rồi, đang đợi em đây.
– Anh Dương có chuyện gì mà vui thế? – Đồng nghiệp tới thay đồ thì thấy cậu đang cầm điện thoại đứng cười hì hì, nên cố ý ghẹo – Đang yêu à?
Tác Dương cười đáp:
– Đúng vậy.
Người kia hơi ngạc nhiên, sau đó chúc mừng rối rít.
Tác Dương nóng lòng muốn gặp Thẩm Huy Minh nên thay quần áo xong là mượn cớ chạy ù đi ngay, không hàn huyên thêm nữa.
Cậu đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Thẩm Huy Minh:
– Anh đang ở đâu thế?
Thẩm Huy Minh báo vị trí quán cà phê, cười hỏi:
– Có nhớ anh không?
Tác Dương khẽ giọng cười, không chịu trả lời.
– Em không nói anh cũng biết – Thẩm Huy Minh nói – Từ lúc ở Rio là em đã nhớ anh rồi.
Tác Dương ngạc nhiên:
– Anh đọc Weibo của em hả?
– Sau này nhớ anh thì phải nói anh biết – Thẩm Huy Minh nở nụ cười – Em thể hiện tình yêu bằng đường chim bay như thế, lỡ anh không biết thì chẳng phải thiệt thòi cho anh quá sao?
Tác Dương kéo vali lách qua dòng người nhộn nhịp, bước nhanh về phía quán cà phê.
Cậu bảo:
– Được thôi, lần sau nếu nhớ anh thì em sẽ nói trực tiếp với anh.
– Em đi tới đâu rồi? – Thẩm Huy Minh hỏi – Để anh tới đó đón.
– Không cần đâu, em…
– Anh nhớ em – Thẩm Huy Minh đứng dậy đi ra ngoài – Gặp em sớm phút nào hời phút đó chứ.
Hai tên đàn ông cao to mà sến sẩm thấy ớn, Tác Dương cười mà nóng tới mang tai.
Hai người vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía nhau. Một lúc sau, họ nhìn thấy bóng dáng đối phương đứng giữa người qua kẻ lại.
– Muốn hôn em ở đây quá – Cuối cùng cũng tới gần, đứng trước mặt nhau, Thẩm Huy Minh nhìn Tác Dương chăm chú – Sắp không kiểm soát được bản thân nữa rồi.
– Nhưng vẫn phải kiềm chề lại – Tác Dương buông điện thoại, cười nhìn anh – Về nhà rồi cho anh hôn.
Đây là lời sến nhất mà Tác Dương có thể nói ra rồi.
Thẩm Huy Minh sướng rơn, bước chân lâng lâng đi ra ngoài.
Tuy Tác Dương nói là về rồi sẽ cho hôn, nhưng thực tế thì cậu vừa ngồi vào ghế phụ lái thì Thẩm Huy Minh đã mượn cớ thắt dây an toàn giúp cậu để ghé sang hôn một cái rồi.
– Anh làm sao thế nhỉ? – Thẩm Huy Minh hôn xong thì bảo – Y như sói đói ấy?
– Anh cũng biết à? – Tác Dương nắm lấy tay anh nắn bóp nhè nhẹ – Mau đi thôi.
Thẩm Huy Minh ngồi về chỗ, lái xe chở Tác Dương rời khỏi sân bay.
Anh đưa thẳng Tác Dương về nhà mình, vừa vào tới nhà đã ôm ấp hôn hít người ta rồi.
Tác Dương nản với anh luôn, đành để mặc cho anh quấn lấy mình như một đứa trẻ, sau đó chậm rãi đáp lại, hai người hôn nhau trên sô pha gần hai chục phút mới chịu rời.
– Sao mặt đỏ thế? – Thẩm Huy Minh cười hỏi.
– Anh đoán xem? – Tác Dương nhìn anh, rồi ghé lại hôn một cái – Em có mang quà về cho anh này.
Cậu vỗ nhẹ Thẩm Huy Minh, kéo anh ngồi dậy, sau đó đi tới mở hành lý ra.
– Cà phê à? – Thẩm Huy Minh cầm lấy hai gói hạt cà phê Tác Dương đưa tới – Sao lại mua cho anh cái này?
– Một gói để ở nhà, một gói để ở công ty – Tác Dương nói – Anh thích uống cà phê mà, sau này em có thể mua cà phê ở khắp các nước cho anh luôn.
Thẩm Huy Minh cầm gói cà phê cười hỏi:
– Hình như anh ngửi thấy mùi ghen ghen đâu đây nhỉ?
Tác Dương xấu hổ, ngoảnh đi không thèm nhìn anh, cậu ngồi xổm xuống đóng lại vali.
– Tới tên Giang Đồng Ngạn kia mà em cũng ghen được à? – Thẩm Huy Minh đi tới, ôm lấy cậu từ phía sau – Thôi, cứ ghen đi, lúc em ghen trông dễ thương hết biết.