Tác Dương không thích cũng không giỏi biểu đạt tấm lòng mình, cậu rất khó để nói thành lời những lời đường mật ấy, về chuyện này Thẩm Huy Minh hiểu.
Từ khi quen biết cho đến lúc yêu đương, số lời trữ tình Tác Dương nói chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trong một buổi tối Thẩm Huy Minh làm việc tới hoa mắt chóng mặt, Tác Dương lại như được mở lòng, bằng lòng trút ra với anh những tình cảm sâu kín nhất trong nội tâm.
Đối với Tác Dương mà nói thì có lẽ việc thích một người không phải là điều khó nhất, mà thứ cân não nhất đó chính là thừa nhận bản thân mình thích người đó.
Nhưng mà bây giờ, cậu sẵn lòng thừa nhận và bộc bạch tâm tư ấy với Thẩm Huy Minh. Vì cậu mong anh được vui vẻ, trong một buổi tối bù bận và mệt mỏi như thế này, một niềm vui nho nhỏ chắc sẽ có thể giúp anh thư thái hơn.
Thẩm Huy Minh không ngờ hành động lén lút của mình ở Moscow đã bị phát hiện ra như thế. Ánh mắt vấn vương nét cười dịu dàng của Tác Dương, cộng thêm những lời ngọt ngào được tỏ bày một cách thong dong, ấy thế mà lại khiến anh xấu hổ.
– Hóa ra đã bị phát hiện rồi sao – Thẩm Huy Minh cười khẽ – Lúc đó anh cũng chẳng dám chắc lắm, sợ em tỉnh giấc sẽ gây phiền cho em.
Thật ra Tác Dương cũng thấy có lỗi lắm, cậu cảm nhận được Thẩm Huy Minh đã dành ra không ít tâm trí cho mình, cuộc sống ban đầu của anh vốn đã chẳng nhẹ nhõm gì rồi, lại bị cậu giày vò như thế, mệt biết là bao nhiêu.
Cậu nắm lấy tay Thẩm Huy Minh:
– Mau ăn cơm đi kẻo nguội mất.
Thẩm Huy Minh cười gật đầu, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm.
Nói hết những lời đường mật, cơm tối cũng ăn no rồi.
Thẩm Huy Minh tiếp tục về bàn làm việc, Tác Dương thu dọn hộp cơm đem đi vứt.
Vứt rác trở về thì đúng lúc đi ngang phòng trà nước, nhớ lúc nãy Thẩm Huy Minh định đi pha cà phê, thế là cậu xoay người đi vào trong.
Mở đèn lên, Tác Dương đứng ở cửa ngó một vòng. Phòng trà nước của công ty Thẩm Huy Minh cũng khá lớn đấy chứ, thiết bị gì cũng có đủ cả, nước uống và đồ ăn nhanh cũng có rất nhiều, sát cửa sổ có bày hai cái bàn tròn đủ cho mọi người nghỉ ngơi.
Tác Dương nhìn thấy túi cà phê của mình đem tới được đặt trên kệ, cậu đi tới định xay ít cà phê rồi pha cho Thẩm Huy Minh.
Cậu không phải người ghiền cà phê như Thẩm Huy Minh, thậm chí còn không phân biệt được cà phê ở mỗi nước có gì khác nhau, chỉ biết một ít kiến thức đủ dùng cho công việc thôi.
Nhưng hạt cà phê rất thơm, cậu cầm lên đưa gần mũi ngửi thử, cách một lớp bao bì mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hương thơm nồng.
Xay cà phê, pha cà phê, Tác Dương ở một mình trong phòng trà nước được mùi hương cà phê bao phủ.
Pha xong một ly cà phê, cậu lưỡng lự một chốc rồi không thêm đường. Cậu vẫn nhớ trước giờ Thẩm Huy Minh không thêm đường cũng không thêm sữa.
Tác Dương bưng ly cà phê quay về văn phòng, anh ngẩng đầu nhìn cậu, cậu cười bảo:
– Anh Thẩm, cà phê của anh đây ạ.
Hai người nhìn nhau cười khúc khích, giống như lần ở trên máy bay, đêm khuya Tác Dương bưng cà phê tới cho Thẩm Huy Minh.
Tác Dương cẩn thận đặt ly cà phê bên tay Thẩm Huy Minh, nhẹ nhàng nói:
– Vất vả cho anh rồi.
Vất vả ư?
Đã đến giờ này mà còn tăng ca làm việc chắc chắn là rất khổ, nhưng có người bầu bạn, có người lo lắng, cái vất vả này cũng chẳng còn quá nhọc nhằn nữa.
Sau đó Thẩm Huy Minh làm việc đến gần mười một giờ, Tác Dương đã ngủ đủ bèn rút lấy một quyển sách trên kệ, vừa đọc vừa bầu bạn với anh.
Khi hai người rời khỏi tòa nhà thì vẫn có một vài văn phòng còn sáng đèn, mọi người đều vì sinh tồn, vì kế sinh nhai mà gồng gánh cơ thể mệt nhọc với hai hàng mí mắt sắp sụp xuống, chẳng có tâm trạng nào mà tận hưởng bầu trời đêm lấp lánh và những ngọn gió đêm mát lạnh.
Nói nghe có vẻ hơi nghiêm trọng, nhưng ai cũng đều đang lê lết về phía trước như vậy hết.
Mấy ngày không gặp, mọi thứ đều diễn ra một cách thật tự nhiên, Tác Dương tự nhiên ngủ lại nhà Thẩm Huy Minh, Thẩm Huy Minh cũng tự nhiên ôm hôn Tác Dương nằm lên giường.
Một buổi tối không nhờ tí ti chất cồn nào thôi thúc nhưng hai người vẫn như hai ngọn lửa, còn ga giường là rừng rậm, bị hai người thiêu đốt chỉ còn lại tro tàn.
Thẩm Huy Minh chỉ muốn ngày nào cũng được trải qua như vậy với Tác Dương, nắm tay nhau đi làm, rồi ôm nhau ngủ trên một chiếc giường.
Nhưng anh biết, chuyện này không thể gấp gáp được.
Anh sẽ không để Tác Dương hy sinh bất cứ điều gì vì anh cả, dù là cuộc sống hay công việc đi chăng nữa.
Nếu em đã thích công việc hiện tại, vậy thì em hãy cứ tiếp tục du hành trên bầu trời xanh kia. Tận hưởng những chuyến bay ở độ cao ba mươi nghìn feet, rồi lại chìm đắm trong tình yêu ở dưới mặt đất xe cộ nhộn nhịp.
Trước khi thiếp ngủ, Tác Dương cảm nhận được có một nụ hôn đậu trên trán mình, cậu vô thức ôm chặt lấy anh rồi chẳng mấy chốc đã say giấc nồng.
Tác Dương trải qua một đêm không mộng mị, ngủ cực kỳ ngon, thậm chí còn ngủ say hơn cả trong chính ngôi nhà của mình.
Sáng ra bị chuông báo thức gọi dậy, cậu nhăn nhó trở mình, vẫn chưa tỉnh táo hẳn thì đã nhìn thấy Thẩm Huy Minh đeo tạp dề cuống cuồng chạy vào tắt báo thức.
Tác Dương quấn chăn nằm ở đó thẫn thờ một lúc, tâm trí ngơ ngơ ngác ngác.
Tác Dương như vậy trông càng đáng yêu ngoan hiền hơn bao nhiêu, Thẩm Huy Minh nở nụ cười rồi cúi xuống xoa mái tóc bù xù của cậu:
– Làm ồn em ngủ hả?
Tác Dương lắc đầu, rồi túm lấy tay anh.
Bảy giờ sáng Tác Dương vẫn chưa muốn dậy, nhưng Thẩm Huy Minh thì đã tràn đầy hứng khởi đi làm bữa sáng cho bạn trai rồi.
– Em nằm ngủ một lát nữa đi – Thẩm Huy Minh nói – Khi nào anh nấu xong sẽ để trong nồi giữ ấm, chừng nào em dậy thì ăn.
– Anh sắp đi làm hở? – Tác Dương liếc đồng hồ.
Suýt nữa thì cậu quên mất hôm nay Thẩm Huy Minh vẫn phải đi làm.
– Bảy rưỡi anh đi – Thẩm Huy Minh nói – Hôm nay phải tới sớm.
Tác Dương ngẫm nghĩ một chốc, sau đó ngồi dậy.
Vừa ngồi dậy thì chăn liền trượt xuống hông, “ấn ký” đỏ rực trên xương quai xanh trông quá sức nổi bật. Nhưng giờ này Tác Dương vẫn chưa biết ở đó có một dấu hôn.
Thẩm Huy Minh nhìn dấu hôn kia mà lòng ngưa ngứa, nhưng lát nữa phải đi làm rồi, không có thời giờ cho anh làm chuyện xằng bậy.
– Sao thế? Không ngủ nữa à?
– Ừm – Tác Dương chỉ lên giá treo đồ trên tường – Lấy hộ em cái quần với.
Thẩm Huy Minh cười đi tới, cầm cái quần ngủ tới cho cậu.
Tác Dương mặc đồ xong thì theo Thẩm Huy Minh ra khỏi phòng ngủ.
Một người vào bếp, một người vào phòng rửa tay.
Đợi đến khi Tác Dương rửa ráy xong thì Thẩm Huy Minh cũng đã hoàn thành xong bữa sáng rồi.
Lúc ăn cơm, Thẩm Huy Minh hỏi:
– Hôm nay em định làm những gì?
– Lát nữa em đi cùng anh – Tác Dương nói – Đầu tiên là em sẽ về nhà.
Thẩm Huy Minh gật đầu.
– Về sửa soạn đơn giản sau đó chắc sẽ hẹn đi ăn với Chu Mạt.
– Chu Mạt?
– Ừm, ẻm biết chuyện của chúng ta xong thì cứ bắt em khao – Tác Dương cười cười – Chắc chỉ muốn hóng hớt thôi.
Thẩm Huy Minh cũng cười:
– Được đó, đến chừng đó hai đứa em hẹn thời gian và địa điểm đi, nếu anh không bận thì chắc cũng có thể đi cùng em.
– Hôm nay anh không bận sao?
– Buổi chiều có một cuộc họp, sau đó chắc là không còn gì nữa – Thẩm Huy Minh uống một ngụm nước – Không thể ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi được, cũng phải có ít thời gian thư giãn để hẹn hò yêu đương chứ.
Tác Dương cười:
– Dạ, vậy tới lúc đó em nhắn cho anh.
Sau khi hai người ra ngoài thì tạm biệt nhau ở cổng chung cư Thẩm Huy Minh, vốn Thẩm Huy Minh ngỏ ý đưa Tác Dương về, nhưng cậu bảo:
– Đang là giờ cao điểm mà, anh đi đi về về phiền phức lắm, em bắt xe là được rồi.
Cả hai đều không còn là trẻ con nữa, không cần phải diễn vở kịch anh phải đưa em về này kia, huống hồ chỉ cần ra bên đường gọi xe là xong rồi, chả cần phải tị nạnh gì cả.
Nhưng vấn đề duy nhất ở đây là Thẩm Huy Minh muốn nhìn Tác Dương lâu hơn.
Anh đỗ xe bên đường, mãi đến khi Tác Dương ngồi vào xe taxi đi khuất thì anh mới quay về xe mình chạy đến công ty.
Tạm biệt nhau xong thì ai bận việc người nấy.
Thẩm Huy Minh đến công ty xong thì bắt đầu xử lý công việc, chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều, còn Tác Dương về nhà thu dọn hành lý, giặt đồ sau đó thì ngâm bồn tắm.
Cuộc sống của họ dường như chẳng khác gì lúc trước, nhưng cũng đã phát sinh nhiều thay đổi.
Tác Dương và Chu Mạt hẹn nhau buổi tối đi ăn, sau đó ở nhà thư giãn một mình.
Ba giờ chiều, Thẩm Huy Minh gửi tin nhắn tới hỏi cậu đang làm gì.
Lúc này Tác Dương đang chuẩn bị thay ga giường và chăn mền, làm được một nửa, cậu gọi điện thoại cho Thẩm Huy Minh.
– Em đang thay chăn mền – Tác Dương hỏi – Anh xong việc rồi hả?
– Ừm, đang chuẩn bị nghỉ sớm.
Tác Dương cười cười:
– Vậy… anh tới tìm em hả?
– Đến nhà em sao? – Thẩm Huy Minh chưa tới nhà Tác Dương bao giờ nên cũng khá là tò mò.
– Ừm, còn nhớ nhà em ở đâu không – Cái hôm hai người xác lập quan hệ thì Thẩm Huy Minh có chở cậu về, khi đó cậu tính rủ Thẩm Huy Minh lên nhà chơi nhưng anh lại vội về công ty.
Tác Dương nói:
– Anh qua đây đi, buổi tối chúng ta cùng đi ăn với Chu Mạt.
– Đương nhiên là nhớ chứ! – Địa chỉ nhà của Tác Dương, sao mà anh quên cho được?
Thẩm Huy Minh sướng rơn, vui vẻ đồng ý ngay tắp lự.
Nhà Tác Dương cách nhà Thẩm Huy Minh cũng khá xa, hồi đó Tác Dương mua nhà đã cố ý chọn nơi gần cao tốc để tiện đi làm, hơn nữa khu này yên tĩnh hơn trong trung tâm nhiều, giá nhà cũng rẻ hơn kha khá.
Từ công ty Thẩm Huy Minh sang cũng không gần, anh lái xe mất bốn mươi phút mới tới nơi.
Trước khi qua anh còn mua một bó hồng, cầm bông trên tay nhấn chuông cửa nhà Tác Dương.
Khi Tác Dương tới mở cửa thì cậu đã dọn nhà sạch sẽ ngăn nắp hết rồi, đồ cần giặt cũng đã được xử lý xong.
Hiếm khi có khách tới nhà, lần này thì đúng là khách quý.
Tác Dương mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt không phải là Thẩm Huy Minh mà là một bó hoa hồng.
Cậu sững sờ một lát sau đó phì cười.
– Cái gì thế này?
– Tặng cho em đó – Thẩm Huy Minh nói – Lần đầu tiên tặng hoa hồng cho người ta, anh tưởng như mình đang đóng phim thần tượng ấy chứ.
Tác Dương cười nhìn anh, rồi nhận lấy bó hoa trong tay anh.
– Anh vào đi.
Tác Dương đã chuẩn bị sẵn dép lê cho anh rồi, cậu ôm hoa đứng một bên chờ anh thay dép.
Thẩm Huy Minh theo Tác Dương vào nhà, căn hộ không lớn lắm nhưng cũng sạch sẽ tinh tươm, ánh nắng rọi vào vừa đủ sáng.
Hóa ra tiếp viên hàng không đẹp trai ngời ngời của chúng ta ở trong căn nhà như thế này. Thẩm Huy Minh đưa mắt ngó xung quanh, thấy ở đây cũng ổn phết đấy chứ.
Trong nhà Tác Dương có lọ hoa, nhưng cậu chưa bao giờ mua hoa về cắm. Cậu và Thẩm Huy Minh ngồi trên sàn nhà cắt tỉa những cành hồng kia rồi cắm nó vào lọ.
Những tia nắng mùa thu sau giờ trưa rọi nghiêng vào trong nhà, bao trùm cả người lẫn hoa vào trong vầng sáng ấm áp ấy.
Thẩm Huy Minh nhìn Tác Dương đang cúi đầu tỉa cành, dịu dàng bảo:
– Muốn hôn em quá.