Gút mắc vướng bận suốt bấy lâu cuối cùng cũng đã được tháo gỡ, dù hướng phát triển của câu chuyện hoàn toàn không giống như dự liệu của Tác Dương, nhưng ít nhất thì cậu cũng đã hiểu được tấm lòng của ba mẹ mình, biết rằng mình không hề bị vứt bỏ.
Khi cậu và Thẩm Huy Minh đi ra khỏi ngân hàng thì thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, đề bài hóc búa nhất đối với cậu đã được giải quyết, tiếp theo đây chỉ cần hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ tình yêu nữa mà thôi.
Tác Dương gọi một cuộc điện thoại về nhà, miệng thì bảo là báo tin cho ba mẹ biết ngày mai cậu và Thẩm Huy Minh sẽ quay về, nhưng thật ra là đang ám chỉ rằng cậu đã biết toàn bộ chân tướng rồi.
Ba mẹ không thích biểu đạt tình cảm, vậy thì Tác Dương cũng không thể bày tỏ quá lộ liễu được, nhưng qua cuộc điện thoại này thì cục đá treo trong lòng cũng đã hạ xuống rồi.
Sau đó Tác Dương dẫn Thẩm Huy Minh đến trường học cũ của mình, nhưng mà bác bảo vệ nhất quyết không cho bọn họ vào.
Hai người bèn rảo một vòng bên ngoài trường, ngó vào bên trong qua lớp song sắt. Thảm cỏ bị tuyết phủ kín như bưng, cùng với đám học sinh vẫn mặc bộ đồng phục thể dục mỏng manh trước tiết trời lạnh giá chơi bóng rổ.
Lúc trước Thẩm Huy Minh dẫn Tác Dương đi thăm nơi lưu giữ ký ức thanh xuân của anh, hôm nay Tác Dương cũng đã có cơ hội dẫn Thẩm Huy Minh ghé nơi cậu lớn lên rồi.
Đột nhiên Thẩm Huy Minh cười hỏi:
– Em đoán thử xem, nếu như hai chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, thì em có yêu sớm với anh không?
Tác Dương liếc sang anh rồi cười hỏi ngược lại:
– Anh muốn nghe em nói thật hay là nói dối cho anh vui?
– Xì, có ai hỏi như em không! – Thẩm Huy Minh hết cách – Em hỏi như thế thì sao mà anh trả lời?
– Nếu như là người khác thì em còn chẳng thèm nghĩ tới, nhưng nếu người đó là anh, vậy thì đừng nói yêu sớm, em mong tốt nhất hai chúng ta đã có hôn ước từ trước khi chào đời luôn – Tác Dương nói xong còn cố ý hỏi – Trả lời như thế, anh Thẩm đã hài lòng chưa?
Thẩm Huy Minh dở khóc dở cười:
– Rồi, anh hiểu rồi, đây là nói dối cho anh vui.
Tác Dương phì cười, sau đó bỗng kéo lấy tay anh.
Hai đấng mày râu nắm tay nhau đi trên vệ đường, thỉnh thoảng có người qua đường lướt ngang cũng ghé mắt liếc sang.
Mùa đông, tay trần phơi ngoài không khí, chẳng mấy chốc mu bàn tay đã đông cứng, nhưng lòng bàn tay quấn quyện lấy nhau vẫn nóng ấm, chẳng ai buồn buông ra.
Hai người đi dạo bên ngoài đến tận tối, Thẩm Huy Minh bảo cậu chọn một nhà hàng mà lúc trước cậu thường ghé, hai người ăn cơm xong rồi về khách sạn, thế mà Tác Dương nói:
– Em làm gì có nhà hàng nào thường ghé đâu, lúc trước toàn về nhà ăn cơm thôi, với lại bao nhiêu năm qua không về, em cũng khá lạ lẫm với thành phố này rồi…
Thật ra Tác Dương thấy hơi tiêng tiếc, từ khi vào đại học đến giờ cũng ngót nghét mười năm. Mười năm rời khỏi nhà, thành phố này cũng chẳng thay đổi quá nhiều, nhưng dù có thật sự không thay đổi thì Tác Dương vẫn thấy xa lạ.
Xứ người vẫn là xứ người, nhưng quê ta đã không còn là quê ta.
Đây có lẽ là chuyện mà ai sinh sống ở nơi đất khách cũng phải chịu, luôn có cảm giác lang thang phiêu bạt, dù đã có nhà cửa ổn định ở một thành phố khác nhưng vẫn không vùng thoát khỏi cảm giác ấy.
Nhưng cũng may, Thẩm Huy Minh của cậu có thể trở thành chỗ dựa của cậu rồi.
Có lẽ Thẩm Huy Minh cũng hiểu được nỗi lòng của Tác Dương lúc này, anh dùng cả hai tay ấp vào tay cậu, y như đang nâng một món báu vật vậy. Anh vừa hà hơi vừa chà xát tay cho cậu:
– Lạnh cóng thế này.
Tác Dương cười nhìn anh, rồi nghiêng người dán mặt vào mu bàn tay rét buốt của Thẩm Huy Minh.
– Lạnh quá – Tác Dương nói.
Thẩm Huy Minh lầu bầu:
– Chứ còn gì, tìm đại một quán ăn nào đi, có máy sưởi là được rồi. Không thì em đóng băng ở đây luôn đấy.
Tác Dương cười khì, rồi nắm tay anh vào một quán ăn lâu đời gần đó.
Tuy chỉ chọn bừa thôi nhưng làm khá ngon, hai người ăn sướng miệng, hơi lạnh quanh người cũng tan biến. Sau đó họ về khách sạn, lên giường sớm nhưng Tác Dương lại không buồn ngủ chút nào.
Cậu nằm trọn trong vòng ôm của Thẩm Huy Minh, trơ mắt nhìn trần nhà.
Thẩm Huy Minh rất chu đáo, biết cậu chưa ngủ nên giơ tay bật đèn đầu giường cho cậu.
– Em làm ồn anh hả? – Tác Dương nhỏ giọng hỏi.
Thẩm Huy Minh dấn sang hôn cậu:
– Em thở nhẹ như thế mà còn làm ồn được anh thì đúng là lạ lắm đó.
Hai người nằm trên giường, tựa vào nhau, Thẩm Huy Minh hỏi:
– Không ngủ được à?
– Vâng – Tác Dương nói – Đầu óc hơi rối.
Cậu đang nghĩ, ngày mai trước khi đi có nên quay về nhà xem thử không.
– Ngày mai trước khi đi, mình ghé nhà em đi – Thẩm Huy Minh cứ như đọc vị được cậu – Gặp thêm lần nữa, mang thêm ít quà cho cô chú, hôm nay anh đã đi tay không rồi, kì cục lắm.
Tác Dương nhắm mắt lại, dán mặt vào lồng ngực anh.
– Huy Minh ơi.
– Hửm? – Thẩm Huy Minh hôn nhẹ lên trán Tác Dương.
– Tại sao em lại gặp được anh thế nhỉ?
Thẩm Huy Minh cúi xuống nhìn cậu, nghe thấy cậu nói:
– Xưa nay em chưa bao giờ thấy số mình quá nhọ hay là quá tốt, mọi thứ cứ bình bình chẳng có gì đáng nhắc tới, nhưng sao lần này số em lại hên thế không biết.
Thẩm Huy Minh bật cười:
– Ai mà chả thế? Anh cũng rất may mắn mới được gặp em.
Tác Dương ngước lên nhìn anh, đột nhiên nhấc chân trở mình, ngồi vắt ngang trên người Thẩm Huy Minh.
– Muốn so may mắn với em không? – Hai tay Tác Dương đặt trên vai anh – Anh thua là cái chắc.
Nói xong, cậu cúi xuống hôn lên môi anh:
– Dù sao cũng không ngủ được, mình làm chuyện gì cho dễ ngủ đi anh.
Tác Dương tắt phựt đèn đầu giường, rồi xốc chăn lên trùm cả hai lại.
Chẳng hay ngoài trời tuyết lại rơi khi nào, nhưng trong phòng lại rất đỗi ấm cúng.
Trước khi Tác Dương và Thẩm Huy Minh đi, hai người ghé nhà Tác Dương một chuyến, lần này hai tay Thẩm Huy Minh đều xách theo quà, họ đã dày công chọn lựa suốt cả buổi sáng.
Ba mẹ Tác Dương đều có nhà, nhìn thấy bọn họ quay lại thì cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng mà biểu hiện của hai ông bà không còn nghiêm khắc như hôm qua nữa, tuy vẫn lạnh nhạt ít nói nhưng Tác Dương luôn nở nụ cười trên môi.
Thẩm Huy Minh thấy Tác Dương vui thì mình cũng vui lây, đối xử với ba mẹ cậu cũng nhiệt tình hơn.
Thật ra điều sợ nhất là đoán tâm tư của đối phương, nhưng Thẩm Huy Minh biết ba mẹ Tác Dương đã chấp nhận rồi thì cũng không còn quá áp lực nữa.
Mỗi nhà mỗi cảnh, anh không có tư cách phán quyết đúng sai tốt xấu, cũng không cần thiết phải hòa nhập vào đó, chỉ cần làm tốt chuyện mình nên làm là đủ rồi.
Hai người không ở lại quá lâu, thấy cũng gần đến giờ rồi nên chuẩn bị ra ga tàu luôn.
Khi bọn họ đứng dậy, ba Tác Dương nói một câu:
– Tối qua tuyết rơi, hôm nay đường khó đi lắm đấy.
Thẩm Huy Minh liếc Tác Dương, sau đó lại nghe thấy ba cậu nói:
– Để ba chở hai đứa đi.
Tác Dương nở nụ cười, Thẩm Huy Minh cũng cười theo:
– Cảm ơn chú ạ! Vậy tụi con làm phiền chú.
Ba mẹ Tác Dương theo bọn họ ra ngoài, cùng họ đi tới ga tàu.
Dọc đường đi, ba mẹ cậu không nói gì, Thẩm Huy Minh và Tác Dương ngồi phía sau. Anh liên tục kể về những chuyện trong cuộc sống và công việc của hai người, trông thì như đang trò chuyện với Tác Dương, nhưng thật ra là để cho hai ông bà nghe thấy.
Thẩm Huy Minh cảm thấy đây là những chuyện mà ba mẹ muốn hỏi nhưng lại không thốt nên lời, muốn quan tâm nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, vậy thì mình giúp họ một tay.
Anh ngồi ghế sau nói chuyện đến là rôm rả, kể từ chuyện mình với Tác Dương quen nhau ra làm sao cho tới những dự định trong tương lai. Đương nhiên là Tác Dương cũng hiểu ý anh nên không cản, thỉnh thoảng còn tiếp lời.
Đến ga tàu, ba mẹ Tác Dương không theo vào trong, chỉ đỗ xe bên đường, nhìn các con xuống xe.
Khoảnh khắc này đưa Tác Dương quay về thời đại học, khi đó, ba cậu cũng thường đưa cậu tới chỗ này, rồi một mình cậu đi lấy vé vào ga.
Bình thường Tác Dương đều đi một mạch không ngoái đầu lại, trước giờ cậu chưa từng nghĩ sau khi mình đi thì ba sẽ thế nào. Nhưng có một lần, khi cậu đã bước gần tới quầy bán vé, đi rất xa rồi, nhưng ngoảnh cổ lại, cậu phát hiện ba mình vẫn đứng ở đó đưa mắt nhìn mình.
Bọn họ chưa bao giờ hoài niệm nhau, càng không bao giờ trì níu đối phương. Cậu muốn đi, ba mẹ sẽ luôn bình tĩnh nói lời tạm biệt, dặn cậu hãy làm thật tốt những gì nên làm.
Mãi đến giây phút Tác Dương quay đầu lại, cậu mới ý thức được, thật ra ba mẹ cậu cũng không nỡ nhìn cậu rời xa.
Bao nhiêu năm trôi qua mà khung cảnh khi ấy vẫn còn khắc ghi trong đầu cậu.
Cậu và Thẩm Huy Minh đứng bên cạnh xe, mẹ Tác Dương bảo:
– Đi đi, nhớ để ý đồ đạc của mình, đừng để quên cái gì đấy.
Tác Dương làm thinh vài giây, sau đó nói:
– Mẹ ơi, con ôm mẹ một cái được không?
Thẩm Huy Minh nhìn sang Tác Dương, phát hiện vành mắt cậu đã hằn gân đỏ.
Mẹ Tác Dương ngồi trong xe nghe thấy con trai nói thế thì hơi giật mình, sau đó bà xuống xe ôm lấy cậu.
Gia đình Tác Dương rất hiếm khi có những cử chỉ này với nhau, thật ra Tác Dương không nhớ lần cuối mình ôm ba mẹ là khi nào nữa.
– Ba… – Tác Dương ôm mẹ xong lại nhìn về phía ba.
Ba cậu ngồi ở ghế lái cuối cùng cũng bước xuống, đi tới trước mặt con trai. Hai cha con ôm nhau, ai cũng siết thật chặt.
Đến lúc chia ly, hốc mắt mẹ Tác Dương cũng đỏ lên, Tác Dương nói:
– Một thời gian nữa bọn con lại về thăm ba mẹ.
Thẩm Huy Minh bảo:
– Cô chú cứ yên tâm đi ạ, bọn con sẽ sống thật tốt.
Sống thật tốt với người bạn đời của mình, làm công việc mà mình đam mê, có lẽ đây chính là cuộc sống mà ba mẹ nào cũng hy vọng ở con cái.
– Đi đi – Mẹ Tác Dương giục – Còn dùng dằng nữa là muộn mất đấy.
Tác Dương không kìm lòng được lại tới ôm bà một cái nữa, sau đó mới đi cùng Thẩm Huy Minh vào trong.
Trên chuyến xe lửa về nhà, Tác Dương ngả vào bả vai Thẩm Huy Minh ngủ khì, lần này cậu ngủ rất ngon, thậm chí còn nằm mơ nữa chứ.
Trong mơ, cậu và Thẩm Huy Minh đang tổ chức hôn lễ ở quê nhà, nghi thức rất đơn giản, nhưng mà người nhà, người yêu, bạn bè đều có mặt.
Dưới bầu trời xanh biền biệt, trên thảm cỏ xanh ngút ngàn, cậu và Thẩm Huy Minh mặc bộ âu phục cùng kiểu dáng, cả hai cùng cầm bó hoa tươi, sóng vai đi lên phía trước. Hai người đối mặt với nhau, với bạn bè thân hữu, với trời cao diệu vợi, với tương lai rộng mở.
Trong giấc chiêm bao, hai người cùng cất lời tuyên thệ, nhưng nói gì thì Tác Dương không nghe thấy, nhưng cũng chẳng sao, cậu có thể đọc được tất cả từ biểu cảm của mọi người.
Bạn đời thật lòng yêu thương, gia đình chân thành chúc phúc, bạn bè thật tâm mừng vui.
Còn gì tuyệt vời hơn điều này nữa chứ?
Khi Tác Dương mở mắt ra thì xe lửa vẫn còn đang chạy xình xịch, ngoài cửa sổ là bãi đất mênh mông tuyết trắng, bàn tay cậu nằm gọn trong bàn tay Thẩm Huy Minh.
– Dậy rồi à?
– Dạ – Tác Dương cười nói – Em đã mơ thấy hôn lễ của chúng mình đấy anh.