Cũng may Lâm Phi Phi lên tiếng hòa giải thay Lý Thiên Vũ. “Mẹ, Oánh Oánh, hai người cũng biết nhà hàng này là của nhà họ Sở ở Giang Châu, hơn nữa nhà họ Sở cũng cực kỳ lớn mạnh ở Giang Châu”. “Nhà Thiên Vũ lại ở Lâm Châu, anh ấy cũng mới tới Giang Châu này thôi. Người ta có câu hổ xuống đồng bằng bị chó cắn, dù Thiên Vũ giúp chúng ta giải quyết chuyện này, thì chúng ta cũng đắc tội nhà họ Sở”. “Ngày mai con sẽ đến công ty làm việc, đắc tội với nhà họ Sở, thì e là nhà họ Lâm chúng ta cũng bị liên lụy”. Lý Thiên Vũ vội vàng gật đầu nói: “Đúng đó mẹ, con cũng lo lắng cho Phi Phi với nhà họ Lâm nên mới không chống đối lại bọn họ”. “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, thù này con nhất định sẽ báo giúp cho mẹ và Oánh Oánh”. Dù Vương Phương có ngốc thì cũng hiểu được đạo lý này. Chẳng qua là không thể nhịn nổi cơn tức, cuối cùng đành phải đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Diệp Viễn. “Mẹ nó, tất cả đều do thằng ngu ngốc họ Diệp đó mà ra”. “Nói tới cũng lạ, tên Diệp ngu ngốc đó quen biết với ông chủ nhà hàng này từ khi nào thế, còn được người ta gọi là đại sư Diệp gì đó nữa?” “Hừ, chắc chắn là tên đó dùng chiêu trò gì để lừa gạt nhà họ Sở rồi!” Lâm Phi Phi khinh thường nói. Cô ta sống với Diệp Viễn hai năm, hiểu rất rõ con người anh. Có thể nói là thứ rác rưởi chẳng có tích sự gì. “Yên tâm, chuyện này con nhất định sẽ điều tra rõ ràng, hơn nữa thù này cũng nhất định phải báo!”, Lý Thiên Vũ thề thốt nói. Bọn họ không hề biết ơn vì Diệp Viễn đã lên tiếng để họ an toàn rời đi, ngược lại còn cảm thấy mình bị đánh, bị sỉ nhục đều do Diệp Viễn mà ra. Còn hận anh thêm một chút. Nói tới Diệp Viễn. Anh được Liễu Huân và ông chủ nhà hàng mời vào một căn phòng riêng xa hoa và sang trọng. Sau khi ngồi xuống, Liễu Huân lập tức xin lỗi. “Đại sư Diệp, chuyện hôm nay đều là lỗi của tôi! Tôi xin lỗi anh”. “Không sao!” Diệp Viễn không phải là người bụng dạ hẹp hòi. Anh không để bụng chuyện hôm nay là mấy. Thấy Diệp Viễn không để ý, Liễu Huân cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới giới thiệu cho Diệp Viễn đôi chút về người bạn của mình. “Đại sư Diệp, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn tôi, cũng là ông chủ của nhà hàng này, Sở Vân Phi của nhà họ Sở ở Giang Bắc”. “Chào anh Diệp!”, Sở Vân Phi vô cùng bĩnh tĩnh giơ tay ra trước mặt Diệp Viễn. Đối với Diệp Viễn, Sở Vân Phi cũng không quan tâm là mấy, tuy trước đó Liễu Huân đã nói cho anh ta biết Diệp Viễn có khả năng chữa bệnh rất lợi hại, nhưng Sở Vân Phi thấy tính xác thực của câu chuyện này không cao. Cũng bởi vì Diệp Viễn còn quá trẻ, hơn nữa anh còn là người giao hàng.
Một người giao hàng mà biết chữa bệnh, thậm chí kiến thức còn vượt xa Liễu Huân sinh ra trong gia đình có truyền thống y học, Sở Vân Phi cảm thấy khá nghi ngờ về điều này.