Cách vách lại truyền tới một giọng nói nhàn nhạt, giống như nhất định phải có được vật này.
“Hai mươi triệu!”
Diệp Viễn lại nâng giá lên gấp đôi.
“Năm mươi triệu!”
Người cách vách cũng rất tàn nhẫn, trực tiếp nâng giá lên đến năm mươi triệu.
Mà giá tiền năm mươi triệu này cũng kinh động tất cả mọi người.
Chỉ là một loài thảo dược không biết tên thôi mà, sao lại đấu giá cao như vậy.
Chẳng lẽ thảo dược này có chỗ nào thần kỳ sao.
Thậm chí có rất nhiều người trong lòng kích động, muốn tăng giá theo.
Giá tiền này khiến Diệp Viễn khẽ nhíu mày, ngược lại không phải anh không mua nổi thứ thuốc này, mà anh cảm giác tên kia dường như đang cố ý tăng giá.
Cố ý nâng giá thảo dược lên, để anh phải trả nhiều tiền hơn.
“Sáu mươi triệu!”
Ngay sau đó Diệp Viễn lại hét một giá cao khác.
Sau khi kêu giá xong, Diệp Viễn ngưng tụ linh khí đến đôi mắt, mở bí thuật nhìn thấu ra, nhìn về phía căn phòng cách vách.
Dưới mắt nhìn thấu, anh đã nhìn rõ tình hình của phòng cách vách.
Trong gian phòng cách vách có bốn người.
Một người đàn ông trẻ tuổi thấp bé và một người đàn ông trung niên mặt ngăm đen, vóc dáng cao lớn.
Mà trên người đàn ông trung niên còn mang theo một vài tà khí âm hối.
Thoạt nhìn giống như hoạt động quanh năm ở vùng đất hội tụ âm hối, từ đó dính phải tà khí âm hối này.
Ngay lập tức Diệp Viễn liền nghĩ đến kẻ trộm mộ trước đó Triệu Cổ nói với anh, cho rằng đồ vật này chắc hẳn là của kẻ trộm mộ.
Ngoại trừ người này, ở bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi thấp lùn còn có hai mỹ nữ tuyệt sắc.
Diệp Viễn nhìn lướt qua, phát hiện trên người hai mỹ nữ tuyệt sắc này nội khí mãnh liệt, vừa nhìn liền thấy chính là cao thủ võ đạo.
Còn người thanh niên kia, Diệp Viễn cũng không phát hiện ra một tia sóng nội khí nào trên người anh ta.
Trong khoảnh khắc Diệp Viễn đang quan sát người thanh niên, ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn về phía vách tường bên này.
Giống như đã phát hiện ra có người đang dòm ngó.
Cảnh tượng này khiến lòng Diệp Viễn hơi chấn động, bí thuật mắt nhìn thấu này chính là bí thuật truyền thừa của Quỷ Môn, người bình thường căn bản không phát hiện được.
Không ngờ người thanh niên không phải võ giả này lại giống như cảm nhận được anh đang dòm ngó.
Điều này khiến anh càng thêm tò mò về thân phận của người thanh niên kia.
“Sao vậy thiếu chủ?”
Hai mỹ nữ tiến lên hỏi trước tiên.
“Không sao!”
Người thanh niên hơi nhíu mày, sau đó khẽ lắc đầu. “Tiếp tục kêu giá đi!” “Cậu Vu, giờ kêu giá bao nhiêu?”, kẻ trộm mộ ở bên cạnh cung kính hỏi. “Một trăm triệu, cũng xem như là thù lao của ông!” “Một trăm triệu?”