Mà tim bác Phúc đã ra tới sân ngoài lập tức run lên, chân cũng vội vàng đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng một giây sau đó đã thấy người đẹp cổ trang mà Diệp Viễn bắt gặp trước đó xuất hiện ngay trước mặt ông ta.
Cùng với vẻ mặt đầy sát ý.
“Ảnh Tử đại nhân tha mạng!”
Hai chân bác Phúc mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.
Nhưng người đẹp cổ trang không nói một lời nào, chỉ thấy tia sáng lạnh chợt lóe, hai đùi bác Phúc đã rời khỏi cơ thể ông ta.
“A…”
Nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết thê lương vang vọng khắp căn nhà.
Lúc này, mọi người cũng đều ra khỏi phòng.
Thư Vạn Thanh nhìn bác Phúc ngã dưới đất vô cùng thê thảm với sắc mặt âm u lạnh lẽo đến lạ.
“Ông Phúc, tôi nghĩ mình đối xử với ông cũng không tệ, tại sao ông lại đối xử với con gái tôi như thế?”
“Ông chủ, đều do Chử Tân Vũ ép buộc tôi, tên khốn đó bắt cóc cháu gái tôi, bắt tôi phải đưa thứ đó cho cô chủ nuốt vào, nếu không sẽ giết cháu gái tôi!”
Nghe thế, sắc mặt Thư Vạn Thanh và Thư Uyển Nhi đều thay đổi.
Không dám tin nhìn Chử Tân Vũ.
Bọn họ và nhà họ Chử vốn thân thiết nhiều đời, không ngờ Chử Tân Vũ lại đối xử với mình như thế.
Chuyện đã đến nước này, Chử Tân Vũ cũng không làm bộ làm tịch nữa, đầy kiêu ngạo nhìn Thư Vạn Thanh.
“Đúng vậy, chính là tôi ra lệnh đó, lẽ ra hôm nay tôi định bảo Lục Viễn đến chữa cho con gái của ông xong rồi ông sẽ gả con gái mình cho tôi, khi đó tôi cũng có thể thoải mái lấy được Bách Thảo Đường”.
“Đáng tiếc, lại bị người khác phá hỏng chuyện, một khi đã như vậy thì tôi cũng không làm bộ làm tịch nữa. Thư Vạn Thanh, mau giao con gái của ông và Bách Thảo Đường ra đây, nếu không hôm nay đừng ai hòng sống sót rời khỏi nơi này!”
Lời Chử Tân Vũ vừa kết thúc, mấy tên vạm vỡ anh ta dẫn theo đã lôi súng ra, nhắm về phía mấy người Thư Vạn Thanh.
Đối mặt với nhiều họng súng như vậy, sắc mặt Thư Vạn Thanh cũng trở nên nặng nề.
Lẽ ra ông ta có rất nhiều cao thủ trong tay, nhưng gần đây bọn họ đều được cử đi hộ tống thảo dược nên bây giờ cả Bách Thảo Đường chỉ còn mỗi mình Ảnh Tử.
Tuy Ảnh Tử có thực lực rất mạnh, tất nhiên không sợ những người này, nhưng cô ta cũng rất khó bảo đảm được sự an toàn của ông ta cùng con gái trước nhiều họng súng như thế.
Đúng lúc Thư Vạn Thanh đang suy nghĩ xem phải làm sao để phá giải tình thế nguy hiểm này.
Thì Chử Tân Vũ lại mở miệng.
“Được rồi đấy lão già, đừng suy nghĩ nữa, Bách Thảo Đường của ông bây giờ chỉ còn một con đàn bà ở đây, chẳng còn kẻ nào khác, bây giờ ông đã là cá nằm trên thớt rồi”.
“Bây giờ một là ông giao Bách Thảo Đường cho tôi, rồi tôi giữ cho ông một mạng, hai là tôi đích thân ra tay giết hết tất cả mọi người rồi lại lấy Bách Thảo Đường!” “Cho ông thời gian mười giây để suy nghĩ!” Khi Thư Vạn Thanh đang băn khoăn suy nghĩ. Diệp Viễn đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt bác Phúc, lấy gốc cỏ Địa Linh mà bác Phúc đang cầm tới. Sau khi lấy được cỏ Địa Linh thì Diệp Viễn lại quay sang nói với Thư Vạn Thanh.