Ngay sau đó, nhân viên phục vụ lại bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha… cười chết tôi mất, chỉ một câu nói của anh có thể mua được cửa hàng của chúng tôi? Anh nghĩ mình là ai? Cậu cả tập đoàn Lâm Thị?”
“Các vị, mọi người đều nghe thấy cả chứ? Tên nhãi này là một nhân viên giao hàng thấp kém, anh ta còn nói có thể mua được cả cửa hàng của chúng tôi!”
Những khách hàng trong cửa hàng nghe thấy lời này của nhân viên phục vụ, lập tức ném ánh mắt khinh bỉ về phía Diệp Viễn.
“Cậu thanh niên này vì để dỗ dành người khác nên cái gì cũng dám nói sao!”
Thậm chí có người còn nhìn Diệp Viễn giống một kẻ thần kinh.
“Đúng vậy, tuổi còn trẻ, sao lại mắc chứng hoang tưởng vậy!”
“...”
Mà Từ Văn nghe thấy tiếng bàn luận của người xung quanh, cô ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Dù sao Diệp Viễn cũng là do bọn họ đưa tới.
Lúc Từ Văn chuẩn bị tiến lên nói chuyện.
Hồ Vĩ ở bên cạnh liền ngăn cản Từ Văn.
Hồ Vĩ cảm thấy lúc này Diệp Viễn giận dữ như vậy, thật ra cũng bởi vì tài sản và địa vị của anh ta.
Vì sợ bị anh ta cướp mất bạn gái, vì vậy để giữ mặt mũi mới làm chuyện quá sức mình, muốn mua mấy bộ đồ này, lại còn nói ra mấy lời như vậy.
Hồ Vĩ đã nghĩ xong, chờ đến lúc Diệp Viễn không trả nổi tiền.
Anh ta sẽ lại ra tay mua những bộ đồ này, sau đó đưa cho Phùng Tiêu Tiêu.
Đến lúc đó, Phùng Tiêu Tiêu nhất định sẽ rất thất vọng về Diệp Viễn, còn tăng gấp đôi ấn tượng đối với mình.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc Âu phục thẳng tắp, đeo kính gọng vàng đi vào.
“Quản lý, tên nhãi này chỉ là một nhân viên giao hàng, anh ta muốn bạn gái mình dùng đồ của chúng ta, tôi sợ anh ta làm hỏng quần áo nên nói mấy câu, không ngờ tên nhãi này nói khoác mà không biết ngượng, bảo là có thể mua được cả cửa hàng của chúng ta”.
Giám đốc nghe xong, chân mày cũng nhíu lại.
Loại huênh hoang này lần đầu tiên anh ta nghe thấy, dù là nhân vật nhà giàu đến đây e rằng cũng không nói ra mấy lời huênh hoang này.
Phải biết rằng trung tâm mua sắm này chính là sản nghiệp của tập đoàn Lâm Thị, cũng không phải ai muốn mua là có thể mua được.
Khi quản lý chuẩn bị mở miệng giễu cợt Diệp Viễn mấy câu, anh ta lại phát hiện Sở Vân Phi đứng bên cạnh Diệp Viễn.
“Cậu Sở, sao anh lại ở đây?”
Sở Vân Phi nhàn nhạt nói: “Tôi đến cùng anh Diệp và bạn gái anh ấy mua mấy bộ quần áo, nhưng người trong cửa hàng lại mắt chó coi thường người ta là sao?”
Nghe vậy, trong lòng quản lý chấn động, người có thể được Sở Vân Phi gọi là anh, há có thể là người bình thường.
Quản lý cảm thấy chuyện hôm nay nếu không xử lý tốt, e rằng mình cũng không trụ được nổi.
Dù sao Sở Vân Phi và cô cả Lâm cũng là bạn học.
Đến lúc đó Sở Vân Phi để chuyện này lọt vài tai cô cả Lâm, vậy thì mình coi như xong.
“Cậu Sở?”
Mọi người ở đây nghe thấy quản lý gọi Sở Vân Phi bên cạnh Diệp Viễn là cậu Sở thì vô cùng nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ không nhận ra Sở Vân Phi.
Hồ Vĩ và Từ Văn lúc này cũng có hơi nghi ngờ nhìn Sở Vân Phi.
Thật ra thì vừa mới bắt đầu bọn họ cảm thấy Sở Vân Phi này không đơn giản, nhất cử nhất động đều có sức mạnh đặc thù.
Nhưng bởi vì đi cùng với một nhân viên giao hàng Diệp Viễn, hai người cũng không coi trọng.
“Quả nhiên là như vậy!”
Chỉ có Vương Vũ Hàm trong lòng vô cùng bình tĩnh. Quản lý đương nhiên nghe ra vẻ không hài lòng trong lời Sở Vân Phi. Anh ta không chút suy nghĩ, trở tay tát vào mặt nhân viên phục vụ. “Mẹ kiếp đúng là chó má, chọc mù mắt chó của cô đi! Bạn cậu Sở Vân Phi mà cô cũng dám giễu cợt!” “Anh ta chính là Sở Vân Phi?”