“Tiêu Thiên Phong nhà họ Tiêu vì hoang dâm vô độ, ý đồ thông dâm với công chúa nhà họ Tô Tô Phi Nhi, chứng cứ xác thực, theo gia quy nhà họ Tiêu, truất phế võ công Tiêu Thiên Phong, tước đoạt tư cách tiến vào thánh địa nhà họ Tiêu, đồng thời giao cho các ban ngành liên quan xử lý”.
“Tiêu Đông Hoa nhà họ Tiêu bởi vì không biết cách dạy dỗ, dẫn đến Tiêu Thiên Phong tùy ý hành sự, bại hoại gia phong, theo như gia quy nhà họ Tiêu, chặt đứt hai chân, đồng thời giam vào địa lao nhà họ Tiêu”.
“Tôi không có!”
Khoảnh khắc đó, Diệp Viễn ra sức biện minh.
Nhưng không có bất kỳ ai chịu tin anh bị bêu xấu, bị hãm hại.
Nhưng đối diện với thứ được gọi là chứng cứ xác thực kia, giải thích của anh đều bất lực yếu ớt.
Khi người nhà họ Tiêu thi hành gia pháp, mẹ anh, một người không biết gì về võ công, để bảo vệ Diệp Viễn đã xông lên chắn trước người anh.
Kết quả bị Tiêu Đông Văn dùng một chưởng đánh trúng lưng.
Máu đỏ thẫm bắn đầy mặt Diệp Viễn.
“Con trai, chạy mau!”
Ký ức vẫn rõ ràng, trước khi mẹ chết, bà ngã xuống trong ngực mình, cố gắng nói mấy chữ cuối cùng,
Ký ức vẫn rõ ràng, em gái vừa hiểu chuyện đã khóc đến tê tâm liệt phế.
“Cầu xin mọi người mau cứu mẹ tôi!”
Diệp Viễn ôm mẹ, quỳ trên tuyết rơi dày đặc, dập đầu cầu cứu trước bao nhiêu người, hy vọng bọn họ ra tay cứu mẹ, đưa mẹ anh đến bệnh viện.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn tuyệt vọng chính là tất cả đám người đều lạnh lùng đứng nhìn, không ai muốn ra tay cứu mẹ anh.
Thậm chí có người còn lộ ra biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác.
Ký ức vẫn rõ ràng, bố Tiêu Đông Hoa của anh lúc này giận dữ muốn ra tay báo thù cho mẹ anh, kết quả lại bị chú ba ruột của ông ấy là Tiêu Đông Văn ra tay đánh gãy hai chân, máu tươi nhuộm đỏ tuyết dày.
Ký ức vẫn rõ ràng, ông nội khi ấy đột nhiên bùng nổ, túm lấy anh chạy ra ngoài thủ đô.
Chỉ là vừa mới chạy ra khỏi thủ đô, họ liền bị cao thủ nhà họ Tiêu và đám người nhà họ Tô đuổi theo.
Ông nội để dụ đám người đó đã bảo anh trốn đi.
Diệp Viễn trốn trong bóng tối tận mắt nhìn thấy ông nội đối mặt với bao vây tấn công của đám cao thủ nhà họ Tiêu, ông bị đánh liên tiếp phải tháo chạy, miệng phun máu tươi. Cuối cùng bị một chưởng của gia chủ nhà họ Tô đánh trúng ngực, qua đời tại chỗ. Khoảnh khắc đó, Diệp Viễn hoàn toàn tuyệt vọng. Khoảnh khắc đó, Diệp Viễn cũng hận bản thân mình, hận mình không đủ cẩn thận, bị người đó mưu hại dễ dàng. Cũng hận mình tại sao không đủ nỗ lực, không đủ mạnh mẽ.
Nếu không, đối mặt với mưu hại và bêu xấu vô căn cứ đó, anh tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục như vậy.