Quỷ Môn Độc Thánh

chương 427 “rút gân lột da, nghiền xương thành bột!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba người không phải là kẻ ngốc, Diệp Viễn có thể thoải mái né được ám sát, hơn nữa còn xuất hiện sau lưng bọn họ.

Thì chỉ có đúng một lời giải thích, đó là Diệp Viễn chính là Diệp Tiệt Tiêu.

“Đúng vậy, các người là ai?”

Sau khi xác định Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, ba người lòng đầy khiếp sợ và cũng có chút bất ngờ.

Bọn họ tới đây vốn là vì Diệp Diệt Tiêu, trước đó còn lo lắng mình không tìm thấy Diệp Diệt Tiêu nên quyết định ra tay giết chết mấy người bạn của anh trước.

Để dẫn Diệp Diệt Tiêu ra mặt, không ngờ Diệp Diệt Tiêu lại chủ động dâng lên tận cửa.

Đối với Diệp Diệt Tiêu, ba người bọn họ cũng không ngại, dù sao ba người đều là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, Diệp Viễn có mạnh đến mức nào cũng không thể là đối thủ của ba người bọn họ được.

Một người trong cặp song sinh lên tiếng: “Chúng tôi là ai hả? Ranh con à, e là nói ra sẽ hù cậu chết khiếp mất, tôi chúng là Thợ Săn Hai Súng năm đó từng tung hoành khắp Hoa Hạ không có địch thủ!”

Tên còn lại nói theo: “Thợ Săn Hai Súng, tung hoành Hoa Hạ!”

“Thợ Săn Hai Súng? Chưa nghe bao giờ!”, Diệp Viễn khinh thường cười.

“Ồ này này, ranh con định chọc tức lão già này đấy hả, ông đây là sự tồn tại vô địch ở Hoa Hạ hơn hai mươi năm về trước. Khi ông đây còn lăn lộn khắp nơi, thì ranh con nhà cậu vẫn còn mặc yếm uống sữa đấy!”

“Ranh con còn mặc yếm uống sữa đấy!”

Nhìn thấy cặp song sinh như người lùn kẻ xướng người họa như mấy tên hề, Diệp Viễn thấy hơi buồn cười.

“Tôi thấy hai mươi năm trước mấy người không có tung hoành khắp Hoa Hạ chẳng ai đánh lại, mà là diễn viên hài kịch mới đúng!”

“Ô này, tức chết bố mày mất, ranh con, hôm nay tao không rút gân lột da, nghiền xương mày thành bột thì không phải người!”

“Rút gân lột da, nghiền xương thành bột!”

Diệp Viễn khinh thường cười nói: “Ha ha, chỉ có ba tên rác rưởi các người thôi á? Tu luyện thêm hai mươi năm nữa đi!”

“A, tức chết bố mày mất!”

Cặp song sinh bị chọc cho tức điên cùng nhau lôi súng lục ra, nổ súng về phía Diệp Viễn.

Viên đàn màu trắng tỏa ra thứ khí lạnh như băng chặn hết toàn bộ đường lui của Diệp Viễn.

Mà Lý Dương bên cạnh thì đã giương cung lên.

“Soạt!”

Một tiếng vang to, mũi tên màu vàng đã mang theo tiếng xé gió lao nhanh về phía ngực Diệp Viễn. Đối mặt với viên đạn và mũi tên, Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như thường. Tay anh khẽ vung lên, không khí trong phạm vi bốn mét xung quanh anh lập tức trở nên ngưng đọng, toàn bộ không giam như bị trói chặt. Mũi tên và viên đạn đã đến phạm vi cách Diệp Viễn một mét cũng dừng lại một cách quỷ dị. Mà cảnh tượng đó khiến cả cặp song sinh lẫn Lý Dương đều kinh hãi, ba người như trông thấy ma quỷ, nhìn chằm chằm Diệp Viễn.

Lúc này, Diệp Viễn lại tiện tay vung lên, những viên đạn và mũi tên kia đã rơi vào tay anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio