“Ui, anh quá đẹp trai!”
Tiểu Vũ vô cùng kích động, sau khi hôn lên mặt Diệp Viễn, cô ấy xông ra khỏi phòng.
Nhìn thấy cô gái bé nhỏ như Tiểu Vũ xông về phía những người đó, Lâm Y Quốc sững sờ.
“Tiểu Tuyết, cái này...”
Biết bố lo lắng gì, Lâm Tuyết vội vàng nói: “Bố, bố yên tâm, Tiểu Vũ em ấy rất lợi hại, những người này không phải đối thủ của em ấy đâu”.
Trước đó đã từng nhìn thấy thân thủ của Tiểu Vũ, Lâm Tuyết rất tin tưởng cô ấy.
Khi đám côn đồ bên ngoài nhìn thấy một cô bé lao ra khỏi phòng, tất cả đều ngây ra.
Cậu thanh niên dẫn đầu vừa nhìn thấy Tiểu Vũ, lập tức sững sờ.
Hằng năm ở nơi khỉ ho cỏ gáy này, hắn gần như rất khó gặp mỹ nữ tuyệt sắc như Tiểu Vũ.
“Mẹ kiếp, em gái này xinh đẹp quá, người đâu, bắt người đẹp này cho tao, lát nữa đưa đến biệt thự của tao, để tao thưởng thức cô ta!”
“Bốp!”
Chỉ là lời cậu thanh niên vừa dứt, toàn bộ mồm miệng lập tức lõm vào, người bay thẳng lên.
“Anh, không phải nói mấy tên rác rưởi này để em trừng trị hả, sao anh lại ra tay chứ!”
Tiểu Vũ xoay đầu lại, mất hứng nhìn Diệp Viễn. Người vừa ra tay đương nhiên là Diệp Viễn, trước giờ anh luôn đối xử với Tiểu Vũ giống như bảo bối mình trân quý nhất. Tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt Tiểu Vũ, cho dù là nói cũng không được. Vừa rồi cậu thanh niên lại dám có suy nghĩ xấu với em gái, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua cho hắn. Diệp Viễn bất đắc dĩ, liên tục nói xin lỗi: “Lỗi của anh, lỗi của anh, còn lại giao cho em!”
Lần này, sắc mặt Tiểu Vũ mới vui trở lại, cô ấy giơ nắm tay, xông về phía đám côn đồ.