Thấy Lâm Vãn Tình mặc đồng phục của Lục Phiến Môn, Diệp Viễn khẽ cau mày.
Anh đi thẳng về phía Lâm Vãn Tình.
Sau khi thanh niên Lục Phiến Môn nói vài câu với Sử Hoành Đồ, ông ta không cho đàn em của mình ra tay nữa.
Lúc này, thanh niên mới quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn.
Anh ta lạnh lùng hỏi: “Nhóc con, cậu là võ giả mà lại ra tay tàn sát người bình thường, cậu có biết tội của mình không hả?”
Nhưng Diệp Viễn không quan tâm anh ta mà đi thẳng tới trước mặt Lâm Vãn Tình.
Bị Diệp Viễn phớt lờ, thanh niên lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tôi đang hỏi cậu đấy!”
“Ồn quá đi!”
Nhưng Diệp Viễn lại vung tay lên, anh ta lập tức văng ra thật xa.
Cảnh tượng này khiến đám người Lục Phiến Môn kinh hãi, phải biết rằng đội trưởng của họ có thực lực cảnh giới Thánh Giả đấy.
Nhưng không ngờ anh ta lại bị người trông còn trẻ hơn kia đánh bay.
Diệp Viễn không để ý đến những người đó, hơi trách cứ nhìn Lâm Vãn Tình.
“Sao em lại gạt anh?”
“Em xin lỗi!”
Lâm Vãn Tình áy náy cúi đầu, không dám nhìn thẳn vào mắt Diệp Viễn như một đứa trẻ phạm lỗi.
Thấy Diệp Viễn có quen biết với Lâm Vãn Tình, hơn nữa quan hệ có vẻ không bình thường, điều này làm cho mọi người ở đây rất ngạc nhiên.
“A! Tao sẽ giết mày!”
Lúc này bỗng có một tiếng hét lớn vang lên, thanh niên vừa bị Diệp Viễn đánh bay kia lao về phía anh như một con sư tử nổi giận.
Anh ta vốn là một thành viên xuất sắc trong thế hệ trẻ Lục Phiến Môn, hơn nữa còn là tổng huấn luyện viên người mới của Lục Phiến Môn.
Được rất nhiều người ngưỡng mộ.
Đi đến đâu, mọi người cũng sẽ nể mặt anh ta vài phần.
Ngay cả Sử Hoành Đồ có thế lực lớn chống lưng cũng không dám quá lỗ mãng khi đối mặt với anh ta, cũng bị vài câu nói của anh ta thuyết phục, không dám lệnh cho đàn em mình ra tay nữa. Nhưng điều làm anh ta không ngờ là Diệp Viễn lại không nghe lời, còn đánh anh ta ngay trước mặt nhiều người như vậy. Đã thế còn có quan hệ mập mờ với người mà anh ta thích là Lâm Vãn Tình.