Nhân lúc người của phủ nha tỉnh Tiềm Long đứng ra ngăn cản Diệp Viễn, Sử Hoành Đồ cũng thừa cơ hội này nhanh chóng lùi về phía sau.
Ông ta biết rõ mình không phải đối thủ của Diệp Viễn, một khi rơi vào tay anh thì chắc chắn sẽ chết.
Vậy nên ông ta phải nhân cơ hội này rời khỏi đây, sau đó đi tìm người của tập đoàn Hạo Thiên.
Nhưng Sử Hoành Đồ vừa lùi lại chưa được mấy bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Viễn.
“Tôi đã cho ông đi chưa?”
Sử Hoành Đồ lập tức sợ giật nảy mình, vội la lên.
“Ngăn nó lại cho tao!”
Ngay khi ông ta vừa ra lệnh, hơn một nghìn tên đàn em của nhà họ Sử đang bao vây ở ngoài điên cuồng xông về phía Diệp Viễn.
“Cút hết cho tao!”
Cùng với tiếng quát kinh thiên động địa phát ra từ miệng Diệp Viễn.
Khi giọng nói này vang lên, mọi người đều cảm nhận được rõ một khí thế mạnh mẽ vô thượng chợt bùng nổ từ trên người anh.
Luồng khí thế mạnh mẽ này càn quét về phía đám đàn em nhà họ Sử kia với tốc độ cực kì nhanh.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ vô thượng của Diệp Viễn, những tên đàn em nhà họ Sử này đều bị cuốn đi như giấy mỏng gặp cơn bão cấp mười hai.
Bọn chúng lần lượt ngã xuống.
Sau khi ngã xuống, ai nấy cũng run như cầy sấy, có một số người chảy máu tai.
Thậm chí còn có người mất kiểm soát đái ra quần.
Còn có rất nhiều người đã ngất xỉu tại chỗ.
Ngay cả đám người Lục Phiến Môn, lúc này họ cũng cảm thấy nổi da gà khắp toàn thân.
Người cũng không nhịn được run rẩy.
“Anh ta có còn là người không?”
Giờ phút này, trong đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ này, thực lực của Diệp Viễn đã vượt quá nhận thức của họ đối với võ giả. Lúc này Diệp Viễn bước tới trước mấy bước, giẫm lên mình Sử Hoành Đồ cũng đã nằm dưới đất. “Tôi hỏi ông thêm lần cuối, rốt cuộc tập đoàn Hạo Thiên có mục đích gì?” Lần này, Sử Hoành Đồ đã hoàn toàn kinh sợ trước thực lực của Diệp Viễn. Ông ta cố kìm lại run rẩy, cuống quýt trả lời.