Thẩm Tiểu Tiểu và Lâm Hàn Tuyết bị tiếng gọi “chị dâu” của Tiểu Vũ làm mở cờ trong bụng, vội vàng đi vào, chọn quần áo cùng Tiểu Vũ. Dù lúc trước Diệp Viễn đã mua cho Tiểu Vũ rất nhiều quần áo đẹp, hơn nữa Lâm Hàn Tuyết còn đưa hết quần áo đẹp trong trung tâm thương mại của mình cho Tiểu Vũ. Nhưng Tiểu Vũ vẫn thấy không thoả mãn, thấy quần áo đẹp là vẫn rất kích động. Có lẽ đây là bệnh chung của phụ nữ. Nhìn ba cô gái trong cửa hàng, Liễu Yến Nhi không nhịn được nở nụ cười kích động. Sau đó, cô ta bèn hỏi Sở Vân Phi bên cạnh. “Cậu cả Sở, em gái nhỏ kia là ai thế, đáng yêu quá!” “Cô ấy là em gái của bạn tôi!”, Sở Vân Phi trả lời. “Ồ, vậy bạn của anh đâu? Sao không dẫn đến giới thiệu cho tôi!” Sở Vân Phi hờ hững đáp: “Lát nữa anh ấy sẽ đến!” Nói xong, Sở Vân Phi lại vờ như lúng túng nhỏ giọng nói với Liễu Yến Nhi. “À này bạn học Liễu Yến Nhi, lần này tôi ra ngoài vội quá, cô có thể cho tôi mượn chút tiền không, nếu không lát nữa tôi không thể trả tiền cho họ được!” “Nói gì thế, nếu các anh đã đến địa bàn của tôi thì sao có thể để các anh trả tiền được, yên tâm đi, chi tiêu hôm nay cứ tính cho tôi!” Sở Vân Phi lập tức tỏ vẻ kích động: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn bạn học Liễu Yến Nhi, để cô phải tốn kém rồi, cô yên tâm, đợi tôi trở về Giang Châu rồi, tôi chắc chắn sẽ chuyển tiền lại cho cô!” Sau khi nói xong, hai người bèn đi vào cửa hàng đồ hiệu kia. Một tiếng sau, ba cô gái đã chọn lựa rất nhiều bộ quần áo. Thấy mấy người cầm nhiều quần áo như thế, nhưng Liễu Yến Nhi cũng không chớp mắt một cái. Điều này khiến Sở Vân Phi hơi tò mò, lúc trước anh ta cố ý giả nghèo mượn tiền Liễu Yến Nhi là vì muốn trả thù cô ta. Vì anh ta hiểu rõ bản lĩnh mua quần áo của Tiểu Vũ. Nhưng điều khiến anh ta ngạc nhiên là Liễu Yến Nhi thấy mấy người họ chọn nhiều quần áo như thế cũng không chớp mắt lấy một cái. Vào lúc Lâm Hàn Tuyết muốn quẹt thẻ trả tiền, Liễu Yến Nhi lại ngăn cô ta lại nói. “Hàn Tuyết, không phải tôi đã nói rồi à, chi tiêu của các cô cứ tính hết cho tôi!” Dứt lời, Liễu Yến Nhi lập tức nói với giám đốc cửa hàng. “Giám đốc, hoá đơn của mấy bạn học này của tôi cứ tính hết cho tôi”. Giám đốc nhìn thoáng qua ba người Lâm Hàn Tuyết, Thẩm Tiểu Tiểu và Tiểu Vũ, sau đó vội gật đầu đồng ý. “Vâng, chị Liễu!”
Liễu Yến Nhi vung tay nói thêm: “Đóng gói hết mấy bộ quần áo này, lát nữa đưa đến khách sạn mấy bạn học tôi đang ở!”