Diệp Viễn lạnh nhạt đáp. “Tôi chỉ là một du khách bình thường thôi, tôi khá thích tảng đá kia nên mới muốn bỏ tiền mua”. “Sao, chỗ các người không phải là giám định à? Không phải ai ra giá cao thì có thể mua sao?” “Hay là, chỉ cần là thứ mà ông vừa mắt thì người ngoài không thể mua? Ông nên nhớ đây là nơi giao dịch công bằng, ai trả giá cao thì mua được”. Chỉ vài câu ngắn gọn của Diệp Viễn là đã đào được cái bẫy cho Hoa Đình Văn. Hoa Đình Văn híp mắt, liếc mấy người Diệp Viễn một cái rồi kéo thương nhân buôn đá quý còn định lên tiếng kia lại. “Cậu em này nói không sai, nơi này là chỗ giao dịch công bằng, người trả cao thì tất nhiên có thể mua những thứ này”. “Các vị, nếu ai muốn tham gia đấu giá thì cứ lên tiếng nhé”. Mọi người sửng sốt một chút rồi cũng phản ứng kịp. Thương nhân buôn đá quý kia là người lên tiếng đầu tiên. “Tôi trả sáu mươi triệu!” “Tôi trả sáu mươi mốt triệu!” “Tôi ra sáu mươi lăm triệu!” Thoáng chốc, đám dân buôn đá quý chung quanh đều mở miệng kêu giá. Họ không ngu, ai cũng muốn mua những tảng đá kia, đến lúc đó có thể tặng cho Hoa Đình Văn, như vậy sẽ đạt được thiện cảm và ân tình của Hoa Đình Văn. Sau này, ai muốn nhờ Hoa Đình Văn hỗ trợ thì cũng dễ dàng hơn. Chỉ cần Hoa Đình Văn ra mặt giám định đá quý giúp họ, vậy tiền tài đã tổn thất hôm nay tất nhiên sẽ trở về trong túi, thậm chí con số còn là gấp mấy lần. Thấy đám dân buôn đều lên tiếng gọi giá, đôi mày của Diệp Viễn khẽ nhíu. Vốn dĩ anh muốn gài Hoa Đình Văn, khiến đám dân buôn này bất mãn việc Hoa Đình Văn quá bá đạo. Nhưng giờ xem ra, những kẻ này sẽ không cảm thấy như thế. Anh đã quá xem nhẹ địa vị và tầm quan trọng của Hoa Đình Văn trong lòng những người này. Anh liếc nhìn Hoa Đình Văn một cái, ông ta cười đáp lại anh. Có điều, nụ cười này trong mắt Diệp Viễn là nụ cười mang theo tia khinh miệt và đắc ý. “Tôi trả tám mươi triệu!” Lúc này giá đã nâng lên tám mươi triệu. Cái giá này được nói ra thì rất nhiều người ngừng gọi giá. Giá tiền này đã là hạn mức tối đa họ có thể chi ra, dù sao hôm nay họ cũng cần mua những đá quý khác. Không thể chỉ vì một ân huệ của Hoa Đình Văn mà mặc kệ việc làm ăn của mình. Vả lại, xài gần một trăm triệu để đổi một ân huệ của Hoa Đình Văn, thế thì có chút không đáng. Người vui vẻ nhất hiện trường lúc này là người đàn ông trung niên kia. Vốn dĩ người này cho rằng mấy tảng đá hôm nay của mình chỉ có thể bán cho Hoa Đình Văn. Ai ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Diệp Viễn, nâng giá lên cao như vậy. Điều này khiến người đàn ông trung niên dùng ánh mắt cảm kích nhìn Diệp Viễn. “Một trăm triệu!” Lần này, Diệp Viễn trực tiếp nâng giá lên một trăm triệu. Cái giá này làm cả đám dân buôn kia im lặng. Đây là giá trên trời rồi, dù họ có tiền thì cũng không thể để số tiền đó đổ sông đổ biển vô ích như vậy. Tại đó, không ai dám ra giá nữa, Diệp Viễn nhìn sang Hoa Đình Văn. Hoa Đình Văn vẫn mỉm cười nhưng lại không ra giá. Mà ông ta mở miệng nói với Diệp Viễn. “Cậu em, chúc mừng cậu, giá tiền đã vượt qua giá trị của những thứ này, tôi không còn hứng mua nữa, nếu cậu đã muốn thì chúng thuộc về cậu”. Hoa Đình Văn đột ngột ngừng ra giá làm Diệp Viễn sửng sốt. Tức khắc anh cũng phản ứng lại, hiểu ra gì đó. Sở dĩ Hoa Đình Văn không ra giá nữa là vì nếu ông ta cố chấp gọi giá tiếp thì sẽ làm nhiều người nghi ngờ rằng có phải những thứ này rất giá trị không. Đến lúc đó sẽ khiến một số võ giả chú ý, vậy thì không tốt. Ngược lại, giờ ông ta dừng tay thì có thể làm mọi người lầm tưởng là ông ta đang chơi xỏ Diệp Viễn. Họ sẽ tưởng rằng vừa rồi ông ta cố ý gài Diệp Viễn dùng giá cao mua những thứ này.