“Sao ở đây lại còn người bán đá?” Mọi người vừa đến quảng trường là đã thấy rất nhiều người tụ tập dưới sân khấu phía trước. Ngay cả Hoa Đình Văn cũng ở đó. “Những viên đá này mới được tìm thấy trong hai ngày gần đây, không kịp đăng ký tham gia đấu nên tôi đã đem tới đây bán!” Ông cụ Lục giải thích. Mọi người gật đầu phụ họa, cũng lần lượt di chuyển. Tới gần hơn nữa, bọn họ nhìn thấy một vài viên đá chất lượng khá tốt được bày trên mặt đất. Một dân buôn đá quý đang tỉ mỉ nghiên cứu. Mà Hoa Đình Văn cũng đang cẩn thận quan sát một viên đá có chất lượng tương đối tốt. Diệp Viễn đảo mắt nhìn qua, sau đó phát hiện trong số những viên đá này, ngoại trừ viên đang nằm trong tay Hoa Đình Văn ra thì những viên khác đều có ngọc, chỉ có điều chất lượng ngọc bên trong không được tốt lắm. Vì vậy Diệp Viễn cũng mất đi hứng thú đối với những viên đá này. Nhưng Phàm Thống và những người khác lại thấy rất thú vị. Lúc này, Hoa Đình Văn cũng đặt viên đá trong tay xuống. Nhóm thương nhân buôn đá quý thấy Hoa Đình Văn luôn để ý đến viên đá đó liền vội vàng hỏi. “Thế nào hả ông Hoa?” Hoa Đình Văn suy nghĩ một chút, mới nói. “Viên đá này không tồi, bên trong chắc chắn là ngọc thạch, giá trị cũng không thấp!” Nghe xong, nhóm thương nhân đá quý lập tức động tâm. Bất cứ khi nào Hoa Đình Văn nói rằng bên trong có ngọc thạch thì khả năng cao sẽ là như vậy, mở viên đá này chắc chắn sẽ có món giá trị. “Ông chủ, tôi mua viên đá này với giá một triệu”. Ngay lập tức có một dân buôn đá quý hét giá. Đương nhiên những người còn lại cũng không kém cạnh, lần lượt đưa ra các mức giá khác nhau. Chẳng mấy chốc, giá đã vượt mốc mười triệu. Mọi người đều biết viên đá mà Hoa Đình Văn để mắt tới chắc chắn có giá trị rất lớn, những thứ khai thác được từ bên trong có giá ít nhất là ba trăm triệu. Vì vậy, sau khi mức giá đã lên tới mười triệu, mọi người vẫn chưa dừng lại và bắt đầu một đợt nâng giá mới. Rất nhanh, giá cả đã chạm tới mốc hai trăm triệu. Lúc này, một số người đã mất hứng thú với việc tăng giá, dẫu sao cũng có rất nhiều người không đủ tiền. Mức giá tới lúc này chỉ còn một vài thương nhân hàng đầu mới có thể tham gia. Lúc này Phàm Thống cũng muốn ra giá mua viên đá nhưng lại bị Diệp Viễn ngăn cản. “Nó chỉ là một viên đá vô dụng thôi, đừng phí tiền vào nó!” Tuy Phàm Thống không thiếu tiền, tiêu tiền cũng như nước chảy, nhưng bên trong viên đá này không hề có thứ đồ gì giá trị, Diệp Viễn cũng không muốn Phàm Thống lãng phí tiền như thế này. Mà lời này của Diệp Viễn cũng đã bị tất cả mọi người ở đây nghe thấy. Một lúc sau, ai nấy đều nhìn vào Diệp Viễn. Mà sắc mặt của Hoa Đình Văn cũng biến đổi, ánh mắt nhìn Diệp Viễn tràn đầy sự không vui. Diệp Viễn nói vậy khác nào phủ nhận lời nói trước đó của ông ta. Hoa Đình Văn vẫn chưa nói gì, những người xung quanh muốn nịnh nọt Hoa Đình Văn đã bắt đầu chửi bới Diệp Viễn. “Cái thằng ranh này ở đâu tới mà dám ăn nói lung tung như vậy!” “Này nhóc, cậu thì biết cái gì, viên đá này đã được ông Hoa đích thân thẩm định, ông Hoa nói nó là ngọc thật thì trăm phần trăm là hàng thật”. Hầu như tất cả mọi người đều không hề nghi ngờ về tài năng của Hoa Đình Văn. Bởi vì nhiều năm nay, Hoa Đình Văn thẩm định đá chưa bao giờ có sai sót. “Phải đấy, nếu trong viên đá này không phải ngọc thạch, tôi sẽ ăn hết nó!” Nhìn thấy những ông chủ buôn đá quý xung quanh mình đều tỏ ra bực tức, Diệp Viễn không nói nên lời. Anh khẽ lắc đầu, chuẩn bị rời đi. “Đợi đã!”