Diệp Viễn bước từng bước qua, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa. Giống như là gặp được một người bạn cũ xa cách lâu năm, ung dung nói với Độ Biên Thiên Nhất. “Tôi còn sống có phải khiến ông rất là ngạc nhiên không!” Mặc dù trên mặt Diệp Viễn mang theo nụ cười, nhưng người hiểu Diệp Viễn sẽ biết rằng, Diệp Viễn lúc này trong lòng đã chứa đầy sát ý, mà sát ý này đã ngưng tụ lại đến một mức độ vô cùng khủng khiếp rồi. “Không... Không thể nào, năm đó nhiều người đuổi giết cậu như thế, cậu chắc chắn phải chết không có chỗ chôn rồi mới đúng, làm sao có thể vẫn còn sống!” Độ Biên Thiên Nhất nói bằng giọng bàng hoàng khó tin. Năm đó, ông ta mặc dù không đích thân đi giết Diệp Viễn, nhưng khi đó tất cả cao thủ của đoàn Hiệp sĩ đã được điều hết đi để đuổi giết một Diệp Viễn đã bị thương. Nghĩ chắc chắn rằng Diệp Viễn sẽ chết trong tay của đoàn Hiệp sĩ rồi, hơn nữa năm đó người của đoàn Hiệp sĩ sau đó cũng đã tuyên bố Diệp Viễn bị bọn họ giết chết rồi mà. Chỉ là thi thể rơi vào trong một vùng biển sâu. Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt ông ta. Ở phía xa, khi tây Bắc Song Đao và đám người nhà họ Trần nhìn thấy thái độ hết sức ngạc nhiên của Độ Biên Thiên Nhất khi nhìn thấy diệp Viễn thì đều giật mình. “Chuyện gì vậy? Cao thủ nhà họ Đằng này quen với thằng nhóc kia?” “Chắc chắn quen, hơn nữa cao thủ nhà họ Đằng này hình như còn rất sợ thằng nhóc kia!” “Thằng nhóc này rốt cuộc có thân phận thế nào? Lại có thể khiến cho siêu cấp cao thủ của nhà họ Đằng phải e sợ!” Lúc này, tất cả mọi người trừ hoài nghi ra, cũng càng hiếu kỳ về thân phận của Diệp Viễn. “Không có gì là không thể cả, tôi vẫn còn sống, nhưng tôi sống, thì ông lại phải chết!”, Diệp Viễn hờ hững nói. “Bây giờ cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết, các ông đến Hoa Hạ đồng thời trà trộn vào Đằng Giáp Môn rốt cuộc có mục đích gì, tôi có thể đồng ý cho ông được chết toàn thây”. Mặc dù tin tức Diệp Viễn còn sống, khiến Độ Biên Thiên Nhất rất là bàng hoàng. Nhưng rất nhanh sau đó ông ta đã bình tĩnh lại. Bởi vì ông ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng rằng Diệp Viễn bây giờ không hề có một chút nội khí dao động nào, nghĩ chắc là do cuộc chiến năm đó làm cho anh bị thương rất nặng, khiến cho công lực mất sạch. Diệp Viễn của bây giờ đã không còn là vị Điện chủ đáng sợ của điện Thiên Thánh năm đó nữa, bây giờ anh chỉ là một người bình thường đã mất đi nội khí mà thôi. Mà thực lực của ông ta đã đạt đến cảnh giới Tiên thiên Võ thánh từ lâu rồi, ông ta đương nhiên cũng không còn phải sợ Diệp Viễn nữa. “Hừ, năm đó tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng năm đó cậu đã bị thương nặng, thiết nghĩ bây giờ cũng đã mất sạch võ công rồi, nếu như năm đó không thể giết chết cậu, vậy thì hôm nay tôi sẽ giết cậu thêm một lần nữa!” Lời nói của Độ Biên Thiên Nhất vừa dứt, trên bàn tay của ông ta đã ngưng tụ một luồng linh khí thiên địa đậm đặc. Mặc dù Diệp Viễn bây giờ là một người bình thường, nhưng ông ta vẫn dốc hết sức mạnh để tấn công anh. Để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù gì Diệp Viễn của năm đó quả thực quá là đáng sợ. Nhìn thấy linh khí đất trời ngưng tụ trên tay của Độ Biên Thiên Nhất, Diệp Viễn lại chẳng thèm liếc mắt đến. Khẽ lắc đầu nói: “Xem ra là ông không cần cơ hội này rồi!” “Đi chết đi!” Lời của Độ Biên Thiên Nhất là câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi của Diệp Viễn. Gần như đồng thời, chưởng kia của ông ta nện mạnh lên phía đầu của Diệp Viễn. Chưởng kia như mang theo sức mạnh dời núi lấp biển. Chưởng kia Độ Biên Thiên Nhất đã dùng hết sạch sức mạnh toàn thân, với ý đồ kết liễu đối phương trong một chiêu. Mà đối diện với một chưởng khí thế ào ạt này, Diệp Viễn vẫn bình thản đứng nguyên tại chỗ. “Nếu đã như vậy, thì ông đi chết đi!” Lời nói của Diệp Viễn vừa dứt, cánh tay phải của anh từ từ đưa lên, sau đó đẩy nhẹ về phía một chưởng khí thế ào ạt kia của Độ Biên Thiên Nhất. Ở phía xa, Tây Bắc Song Đao và đám người nhà họ Trần nhìn thấy Diệp Viễn là một người bình thường không có chút nội khí nào.