“Văn Văn, thế nào rồi, cảm thấy đỡ chút nào chưa?” Người đàn ông trẻ đó xông đến, định đưa tay dìu đỡ cô gái. Nhưng cô gái lại hơi tiến lên trước một bước, khéo léo tránh đôi tay của người đàn ông trẻ. Khuôn mặt của người đàn ông trẻ khẽ biến sắc, nhưng lập tức biến mất, vẫn nịnh hót nói với cô gái. “Văn Văn, cô đợi một chút, tôi bảo chú Cung đuổi người bên cạnh chỗ ngồi của cô đi, để tôi chăm sóc cô!” Nói xong, người đàn ông trẻ liền định bảo chú Cung ra tay. Nhưng cô gái lại nói: “Được rồi, Sở Dương, anh có thể đừng gây chuyện không, trên đường anh đã chọc vào bao nhiêu người rồi!” “Còn nữa, tôi không cần anh chăm sóc, tôi tự chăm sóc mình được, nếu anh còn như vậy, từ nay chúng ta cũng không làm bạn bè nữa!” Thấy cô gái hình như nổi giận thật, người đàn ông trẻ tên Sở Dương cũng hơi căng thẳng. Vôi vàng nói: “Xin lỗi, Văn Văn, tôi sai rồi!” “Được rồi, xin lỗi người ta đi, sau đó về chỗ của anh đi!”, cô gái tên Văn Văn có chút khó chịu. “Được!” Sở Dương cũng không dám nói gì, vội vàng đến trước mặt Diệp Viễn. Vô cùng không tình nguyện nói một tiếng xin lỗi Diệp Viễn. Nhưng Diệp Viễn vẫn phớt lờ Sở Dương này, vẫn nhắm mắt dựa vào lưng ghế. Diệp Viễn không thèm để ý khiến Sở Dương không nhịn được nổi nóng. Nhưng vì có cô gái ở đây, anh ta chỉ đành nhịn, hằm hằm trừng mắt nhìn Diệp Viễn một cái, rồi mới quay người đến trước mặt cô gái. “Văn Văn, tôi đã xin lỗi anh ta rồi!” Cô gái cũng không nói nhiều, đi đến trước mặt Diệp Viễn với người đàn ông trung niên bên cạnh dìu đỡ. Khi cô gái đến trước mặt Diệp Viễn, Diệp Viễn khẽ mở mắt. Vì lúc cô gái đến trước người anh, anh cảm nhận được trên người cô gái tỏa ra một luồng hơi lạnh vô cùng đáng sợ. Sau khi đơn giản nhìn cô gái một cái, Diệp Viễn liền biết, trong cơ thể cô gái này có hàn độc rất nặng. Hơi lạnh tỏa ra trên người là do hàn độc đó tỏa ra. Cô gái nhìn thấy Diệp Viễn mở mắt, cũng vội nói với Diệp Viễn. “Thưa anh, tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi anh!” “Không sao!” Diệp Viễn thản nhiên trả lời một câu xong, rồi lại nhắm mắt. Cô gái thấy vậy, cũng không nói gì, ngồi về vị trí gần cửa sổ bên trong cùng với người đàn ông trung niên dìu đỡ. Sau khi người đàn ông trung niên dìu cô gái ngồi xuống, nhìn Diệp Viễn một cái xong, liền ngồi vào vị trí bên ngoài Diệp Viễn. Lúc này, cuối cùng tàu cao tốc cũng xuất phát. Khoảng nửa tiếng sau, cô gái đã vào giấc mộng toàn thân bỗng run lên. Trên người càng tỏa ra hơi lạnh mạnh mẽ. Người đàn ông ngồi cách Diệp Viễn thấy vậy, vội vàng lấy ra một viên đan dược từ trong lòng, đưa cho cô gái. “Cô chủ, mau uống thuốc đi!” Cô gái run run đưa tay nhận đan dược, đang định uống, thì Diệp Viễn bên cạnh lên tiếng nói. “Tôi khuyên cô đừng uống thuốc này!” “Tuy thuốc này có thể tạm thời áp chế hàn độc trong cơ thể cô phát tác, nhưng chỉ chữa được tạm thời không chữa được tận gốc, thời gian lâu dần, cơ thể xảy ra tình trạng nhờn thuốc, đến lúc đó hàn độc lại phát tác, không thuốc nào cứu được!” Lời của Diệp Viễn khiến cô gái và người đàn ông trung niên đó đều ngẩn người. “Nhóc con, cậu thì hiểu cái gì, đan dược này là đan dược thần kỳ đã cứu rất nhiều người ở Giang Châu, tôi đã tốn mấy triệu mới mua được”. Lúc này, người đàn ông trẻ tên Sở Dương ngồi phía sau ba người Diệp Viễn trực tiếp lên tiếng chế nhạo. “Tên nhóc nhà quê như mày, thì hiểu cái gì, lại còn xảy ra tình trạng nhờn thuốc”. “Mày biết thuốc này là của công ty nào không? Là của công ty dược Liễu thị Giang Châu đó”. “Là sản phẩm của đại sư Diệp, Diệp Diệt Tiêu ở Giang Châu, biết đại sư Diệp là ai không? Đó là đại sư đệ nhất bảng xếp hạng giới võ đạo nước Hoa Hạ!” “Mày đang nghi ngờ tay nghề của đại sư Diệp hả?” Nghe vậy, Diệp Viễn nhìn đan dược đó một cái, phát hiện, đan dược này không phải do anh luyện ra. Mà có người bắt chước thủ pháp của anh luyện chế ra. Diệp Viễn khẽ cau mày.