Lời này của Diệp Viễn lập tức khiến vẻ mặt mấy người Cao Phi đều biến sắc. “Suýt!” Trong cả quán bar, càng vang lên một hồi tiếng hít khí lạnh. Tất cả mọi người đều nghi ngờ tai của mình có vấn đề, Diệp Viễn sau khi phế ông tư Hoàng không những không đi, ngược lại còn nói nhà họ Tô là rác rưởi. Lại còn cái gì mà người của nhà họ Tô đến, anh không ngai giết mấy người của nhà họ Tô. Rốt cuộc cuồng ngạo ngu dốt thế nào, mới có thể nói ra lời phản nghịch như vậy. Nhà họ Tô là thế nào chứ, họ giống như nhà họ Tiêu, nhà họ Thượng Quan, gia tộc đẳng cấp ở thủ đô. Cho dù là những nhân vật lớn thực lực cường mạnh nước Hoa Hạ, sợ rằng đối diện với nhà họ Tô cũng không dám nói ra lời này. Một thanh niên từ vùng khác đến như Diệp Viễn, lại dám nói ra những lời cực kỳ cuồng ngạo hống hách như vậy. “Người này chắc không phải điên rồi chứ?’, có người nói. Có người trả lời: “Chắc chắn là kẻ ngốc, nếu không làm sao lại nói ra những lời bất lực như vậy”. Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Diệp Viễn giống như đang nhìn kẻ tâm thần đầu óc có vấn đề. Ngay cả mấy người Thẩm Hạo Cao Phi, lúc này ánh mắt nhìn sang Diệp Viễn cũng trở nên khác thường. Nhìn thấy ánh mắt của mấy người nhìn mình, Diệp Viễn lại mỉm cười. “Yên tâm, người nhà họ Tô sẽ không làm gì tôi đâu!” Trong lúc mấy người Cao Phi còn muốn nói gì, lại nghe thấy ở cửa quán bar vang lên tiếng cười cuồng ngạo. “Ha ha ha, thú vị, thú vị, bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nghe thấy những lời hống hách ngạo mạn như vậy!” Mọi người vội vàng nhìn sang cửa, thì thấy ở cửa có mười mấy người đi vào. Người dẫn đầu là một người đàn ông trẻ khí thế bất phàm mặc trang phục thường ngày. Phía sau người đàn ông là mười mấy ông lão đã nhiều tuổi, mấy ông lão này, người nào cũng toàn thân khí thế bức người, vừa nhìn là biết võ giả. “Xin chào cậu Tô!” Gần như cùng lúc, tất cả mọi người trong quán bar đều khom người chào hỏi người đàn ông trẻ này. Đúng thế, người đàn ông trẻ này chính là Tô An Vũ của nhà họ Tô. Ông tư Hoàng dưới đất nhìn thấy Tô An Vũ đến, lập tức kích động hẳn lên, lớn tiếng hét. “Cậu Tô, cậu phải báo thù cho tôi!” Tô An Vũ khẽ liếc nhìn ông tư Hoàng một cái xong, liền nhìn sang Diệp Viễn với ánh mắt u ám. Khi nhìn thấy Hiên Viên Hiểu Nhã ôm chặt cánh tay Diệp Viễn đứng bên cạnh Diệp Viễn, gã liền ngẩn người. Sau đó, vẻ mặt gã lại lóe lên nụ cười thú vị. “Anh làm hả?” Diệp Viễn bình tĩnh trả lời nói: “Là tôi, có vấn đề không?” “Rất tốt, đã thừa nhận, thì có thể đi chết rồi!” Tô An Vũ thản nhiên nói, giống như đang nói một chuyện chẳng đáng nhắc vậy. Tô An Vũ vừa dứt lời, một ông lão bên cạnh gã liền đứng ra. Nhưng lúc này, Hiên Viên Hiểu Nhã đột ngột đứng ra, chặn ở giữa Diệp Viễn và ông lão đó. “Tô An Vũ, nếu anh muốn động vào anh ấy, thì giết chết tôi trước đi!” “Em gái Hiểu Nhã, cô đừng gây thêm loạn, cô ngoan ngoãn tránh ra đi, nếu không liên lụy đến cô, tôi không thể ăn nói với Phi Vũ!”, Tô An Vũ thản nhiên nói. Nhưng Hiên Viên Hiểu Nhã lại vẫn bất khuất bảo vệ trước mặt Diệp Viễn. Năm đó, khi anh Phong của cô ta xảy ra chuyện, cô ta không có năng lực bảo vệ anh, không có năng lực cứu anh Phong của cô ta. Nhưng hôm nay, anh Phong của cô ta vẫn còn sống, đương nhiên cô ta sẽ không để bất kỳ người nào làm hại đến anh Phong của cô ta. “Đưa cô em Hiểu Nhã đi cho tôi!” Tô An Vũ nói một câu xong, phía sau gã có một ông lão đứng ra, tiến lên muốn đi tóm cánh tay của Hiên Viên Hiểu Nhã. Chỉ là, cánh tay của ông lão còn chưa chạm đến cánh tay của Hiên Viên Hiểu Nhã, cả cánh tay của ông ta đã tự gãy là từ chỗ bả vai, bất lực rơi xuống. “A…” Qua một giây sau, ông lão mới cảm nhận thây cơn đau truyền đến, miệng mới phát ra tiếng kêu thảm thiết. Cảnh này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi. Đều không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao cánh tay của ông lão đột nhiên bị gãy. Ngay cả Tô An Vũ và mấy ông lão khác đều tỏ vẻ mặt không hiểu. Vì họ cũng không nhìn thấy, rốt uộc là ai đã ra tay.