“Đúng rồi, mẹ của cậu còn để lại đồ cho cậu!” Liền sau đó, sau cánh cửa lớn liền bay ra một chiếc hộp gỗ cổ xưa không biết làm từ chất liệu gì, đầy dấu vết năm tháng. Diệp Viễn nhận lấy chiếc hộp gỗ, vừa mở ra thì thấy có chín thanh kiếm gỗ bỏ túi lặng lẽ nằm trong đó. “Cậu tu hành tiên pháp Quỷ Môn, lại không có thủ đoạn tấn công đặc biệt lợi hại, chín thanh kiếm gỗ này, có thể giúp thực lực của cậu lên một bậc!” “Ngự kiếm tâm pháp này ở ngay trong hộp, với thiên phú của cậu, có lẽ có thể học được dễ dàng”. “Cảm ơn tiền bối!” Diệp Viễn cung kính nói lời cảm ơn, cẩn thận cất chiếc hộp đi. “Ngoài ra, chuyến đến nhà họ Tiêu lần này, có lẽ những lão quái vật đó của thánh địa nhà họ Tiêu sẽ ra tay, đến lúc đó, cậu mang nó theo, nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ ra tay!” “Tiền bối, võ công của chị Thanh là do ông dạy phải không?”, Diệp Viễn hỏi. Lão quái vật trả lời: “Đúng, sau khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên gặp được là cô gái đó, cô gái đó cũng nói lại tất cả tình hình của thế giới hiện nay cho tôi”. “Tôi thấy căn cốt của cô gái này rất được, nên đã dạy cô ấy tu hành”. “Vừa hay tôi cũng muốn tìm người giúp tôi để ý tới cậu, vốn dĩ là định đợi cậu đến thủ đô, đến lúc đó tôi cho cô ấy ẩn nấp trong bóng tối bảo vệ cậu, không ngờ cậu lại tự tìm đến!” “Tiền bối, ông lợi hại như vậy, tại sao không tự ra ngoài, trực tiếp giúp tôi diệt thánh địa nhà họ Tiêu, với cảnh giới của tiền bối, có lẽ thánh địa nhà họ Tiêu sẽ bị ông diệt chỉ bằng một chiêu”. “Tại sao phải làm đến rắc rối như vậy!” Diệp Viễn lại nói. “Ha ha, cậu nhóc, cậu vẫn không yên tâm tôi phải không?” Phía sau cửa vang lên tiếng cười. Diệp Viễn hơi lúng túng, thực ra đúng là anh có suy nghĩ như vậy. Diệp Viễn vẫn không dám tin lão quái vật đã ngủ say mấy ngàn năm này. Nếu thực sự là như vậy, nếu người này ra ngoài, há chẳng phải cả thế giới này đều không phải là đối thủ của ông ta sao. Bây giờ người này ở lại đây, chỉ để bảo vệ sự an toàn của mình, Diệp Viễn nghe thế nào cũng không tin nổi. “Không phải tôi không ra, mà tôi không ra được, đến cảnh giới như tôi, mảnh đất này đã không chứa được tôi nữa, sau khi tôi ra ngoài, chắc chắn sẽ chịu bài xích của sức mạnh quy tắc, sẽ bị sức mạnh của quy tắc giết chết”. “Ngoài ra, nơi này bị trận pháp bao trùm, trận pháp này vừa có thể bảo vệ tôi không bị sức mạnh quy tắc phát hiện, vừa hoàn toàn nhốt chặt tôi”. “Còn nữa, tôi ở lại đây, cũng còn có việc phải làm!” “Thì ra là vậy!” Lần này, Diệp Viễn hoàn toàn yên tâm, nếu không, anh thật sự lo lắng, chẳng may ông lão này ra ngoài, với chút thực lực của mình, thì cũng chẳng là gì. “Cậu cũng yên tâm đi, tôi sẽ không làm hại cậu, nếu không, lúc này tôi đã có thể trực tiếp giết cậu rồi!” Lão quái vật vừa dứt lời. Diệp Viễn liền cảm thấy không gian quanh người anh hoàn toàn đông cứng lại, hơn nữa còn không ngừng thu nhỏ chèn ép. Diệp Viễn muốn động đậy, lại phát hiện mình không nhúc nhích nổi. Diệp Viễn cảm nhận được nguy cơ cái chết, lập tức muốn cho Nguyên Anh trong cơ thể mình tháo chạy. Nhưng đúng lúc này, trong cánh cửa lại xuất hiện một luồng khí tức cường mạnh khiến anh cảm thấy run rẩy. Trực tiếp tấn công đến Nguyên An trong đan điền của anh. Còn Nguyên Anh trong đan điền của anh cũng lập tức cảm nhận được nguy hiểm cái chết. Nguyên Anh lập tức muốn phá mở cơ thể của Diệp Viễn, để bỏ chạy. Nhưng lại phát hiện, cả đan điền hoàn toàn bị cấm nhốt, Nguyên Anh không thể hành động. Nhìn thấy luồng khí tức cường mạnh đến không thể nói bằng lời sắp đánh trúng đan điền của anh. Liền sau đó, tất cả đột nhiên biến mất. Diệp Viễn phát hiện cơ thể của mình có thể cử động, Nguyên Anh cũng có thể hoạt động. “Thế nào, cậu nhóc, tôi muốn giết cậu chỉ là chuyện một ý nghĩ thôi, cho nên, cậu không cần nghi ngờ tôi”. Lúc này, sau cánh cửa lớn, lại vang lên giọng nói của lão quái vật. “Vâng, tiền bối!” Lúc này, sau lưng Diệp Viễn đã ướt đẫm một mảng. Cho đến lúc này, Diệp Viễn mới thực sự tin rằng lão quái vật này đã sống ngàn năm. Nếu không, không thể nào có thực lực như vậy. “Được rồi, chuyện cần nói với cậu tôi đã nói xong rồi, cậu có thể đi được rồi!” “Ngoài ra, nhớ kỹ, sau khi tôi giúp cậu lần này thì sẽ phải chìm vào giấc ngủ say, có lẽ lần sau khi tỉnh lại sẽ là lúc kiếp nạn sắp đến”. “Khoảng thời gian này, cậu phải nhớ kỹ, cố gắng tu luyện, nếu không lúc kiếp nạn đến, thì cậu cũng không có cả thực lực tự bảo vệ mình đâu!” “Kiếp nạn? Kiếp nạn gì?”, Diệp Viễn lại kinh hãi. “Thiên cơ không thể tiết lộ!” “Đi đi!” Lão quái vật vừa dứt lời, Diệp Viễn liền cảm thấy hoa mắt. Khi xuất hiện lại thì đã ở trong văn phòng của chị Thanh. Lúc này, trong đầu cậu lại vang lên giọng nói của lão quái vật. “Nhớ bảo vệ con bé Thanh, cô gái cũng coi là đồ đệ của tôi!”