Quỷ Môn Độc Thánh

chương 818 sao có thể như vậy được?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Viễn quét mắt nhìn các thanh viên băng Ngư Long ở đây. Sau đó, anh lạnh nhạt nói với chị Thanh: “Cho chị ba phút!” “Được!” Chị Thanh gật đầu thật mạnh, khuôn mặt lộ rõ vẻ hưng phấn khó tả. “Giết bọn họ đi!” Không biết ai đó trong đám đông hô lên một câu. Nháy mắt, chị Thanh bị đám đông bao vây kín kẽ. Còn Diệp Viễn thì đứng chắp hai tay sau lưng, bước từng bước một về phía tòa nhà của băng Ngư Long. Anh đi đến đâu, những người chuẩn bị ra tay với anh đều bị chị Thanh đánh ngã xuống đất tới đó. Một phút sau, Diệp Viễn đã tới trước cửa tòa nhà băng Ngư Long. Trên quảng trường, quá nửa số người đã ngã xuống đất. Diệp Viễn đã đi tới cửa nhưng anh vẫn không hề dừng lại, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước từng bước một vào trong sảnh lớn tầng một. Khi Diệp Viễn đi tới chỗ thang máy, ngoài quảng trường đã không còn bất kỳ ai có thể đứng dậy được nữa. Chị Thanh xem thử đồng hồ, chỉ tốn chưa đầy hai phút. Khi cửa thang máy mở ra, chị Thanh đã kịp tới sau lưng Diệp Viễn. “Ting!” Một tiếng vang nhỏ kêu lên, cửa thang máy mở ra. Một luồng khí rất mạnh đập thẳng về phía đầu của Diệp Viễn. Nhưng anh vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như trước, không hề chớp mắt lấy một lần. Còn chị Thanh thì đã nhanh tay hơn tung chưởng về phía người vừa tung ra luồng khí mạnh kia. Sau đó, bàn tay của chị Thanh chộp một phát vào giữa không khí. Một ông lão trong thang máy ho hộc máu bị lôi ra ngoài. Lúc này, Diệp Viễn bước vào trong. Chị Thanh vội vàng đuổi theo. Chẳng mấy chốc, thang máy đã dừng lại ở tầng hai. Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, một cơn mưa đạn lập tức ập tới. Thế nhưng, những viên đạn này lại dừng lại một cách kỳ dị khi còn cách Diệp Viễn và chị Thanh không đầy 10cm. Một giây sau, toàn bộ những viên đạn này bắn ngược trở lại với tốc độ còn nhanh hơn lúc bắn ra. “Phập phập phập…” Cùng với tiếng đạn găm vào thịt, tất cả mọi người ở cửa thang máy tầng hai đều ngã xuống. Diệp Viễn và chị Thanh không buồn nhìn bọn họ lấy một lần, đóng luôn thang máy. Khi lên tới tầng ba, thang máy lại tiếp tục dừng lại. Cửa thang máy vừa mở ra, lập tức có bóng của mấy thanh trường kiếm và trường đao lóe lên trong tầm mắt Diệp Viễn và chị Thanh! Nhưng Diệp Viễn vẫn đứng yên như cũ, chị Thanh tiếp tục vung bàn tay ngọc ngà lên. Một đám lửa đỏ bay ra ngoài. Lúc này, Diệp Viễn đã đóng cửa thang máy. Vào khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, có thể nghe thấy tiếng gào thảm thiết vọng tới. Rất nhanh, thang máy lại đi lên tầng bốn. Không hề có gì bất ngờ, các thủ đoạn tấn công của võ giả lại xuất hiện. Nhưng tất cả đều chẳng thể khiến Diệp Viễn chớp mắt lấy một lần. Cứ thế, hai người thang máy lên trên, dừng lại ở từng tầng một. Sau khoảng mười phút, hai người đã đi lên tới tầng cao nhất. “Ting!” Khoảnh khắc cửa thang máy trên tầng cao nhất mở ra, một hơi thở mạnh mẽ tột cùng lập tức ập tới. Nhưng Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như trước, không hề nhúc nhích chút nào. Chị Thanh đi ra khỏi cửa thang máy, xông thẳng tới chỗ hơi thở mạnh mẽ kia. Sau vài chiêu, dưới mặt đất có thêm mấy cái xác. Lúc này, Diệp Viễn mới bước ra. Anh quét mắt nhìn một lượt rồi đi về phía căn phòng nằm ở tận cùng bên trong. Văn phòng trống không, không hề có bất kỳ bóng người nào. Nhưng cửa sổ lại đang mở, có hai bóng người biến mất bên ngoài. Diệp Viễn đi lại chỗ cửa sổ, tiện tay búng khẽ một cái. Một luồng khí mạnh được bắn ra. “Á!” Cùng với hai tiếng kêu thảm thiết, hai bóng người thoát lực rơi từ trên khoảng không xuống. Làm xong xuôi đâu đấy, Diệp Viễn cứ thế quay đầu rời khỏi văn phòng. Khoảnh khắc anh rời khỏi, toàn bộ văn phòng lập tức bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực. “Đi thôi!” Diệp Viễn khẽ nói, sau đó quay người nước vào trong thang máy. Chị Thanh vội vàng đuổi theo. Một phút sau, hai người đi ra khỏi cửa tòa nhà băng Ngư Long. “Ầm!” Khoảnh khắc hai người bước ra, toàn bộ tòa nhà cao tầng của băng Ngư Long lập tức bốc lên ngọn lửa cháy hừng hực. Ngọn lửa lớn này xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, khi Diệp Viễn và chị Thanh đi ra tới cổng chính. Ngọn lửa đã nhanh chóng dập tắt. “Chuyện này... Chuyện này... Sao có thể như vậy được?” “Hai người bọn họ đã tiêu diệt toàn bộ băng Ngư Long rồi ư?” Sau khi bóng Diệp Viễn và chị Thanh đã biến mất được một lúc lâu, những người đứng ở cổng mới giật mình, hoàn hồn. “Vù vù...” Lúc này, lại có mấy bóng người vội vàng chạy từ đằng xa tới đây. Chỉ sau vài giây, bọn họ đã tới trước cổng chính. Sau khi thấy toàn bộ tòa nhà của băng Ngư Long đã trở thành phế tích. Mặt người nào người nấy đều bốc lên sát khí đằng đằng, ngút tới tận trời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio