Lúc này Thẩm Thuần Hi đang đứng trước huyền quan, sửa sang lại khăn len và mũ len mà Tang Sách vừa trang bị thêm cho cô. Cả người Thẩm Thuần Hi được bao bằng chiếc áo khoác to lớn của Tang Sách, chỉ hở mỗi hai con mắt. Tang Sách đứng bên cạnh cánh cửa, nhìn cô cười chan hòa: " Đi thôi. "
Tim Thẩm Thuần Hi đập bang bang. Cô - nạn nhân bị bắt cóc đang cùng tên bắt cóc đi ra ngoài, một cách tự nguyện và vui vẻ. Trong lòng Thẩm Thuần Hi xoắn xuýt. Nếu sau này Phó Tư Huyên cứu được cô, lúc lấy lời khai nên nói thế nào đây ? Em bị bắt cóc, em nấu cơm cho hắn ăn, cùng hắn đi trang trại, em không có tổn hại gì ?
Tang Sách thấy cô thất thần, gọi: " Tiểu Hi ? "
Thẩm Thuần Hi ngước mắt nhìn anh, gật đầu. Tang Sách mở cửa, nghiêng người nhường cô đi trước. Lúc ánh sáng ảm đạm bên ngoài cùng gió lạnh hắt vào mặt, Thẩm Thuần Hi cảm thấy từng tế bào trên người mình đều đang run lên, không phải vì lạnh. Bầu trời rộng lớn xám bạc gần ngay trước mắt Thẩm Thuần Hi, từng ngọn từng ngọn thông lởm chởm ngả nghiêng trong gió. Cô đang đứng trong một ban công lộ thiên, từ ban công này có một cầu thang ngoài dẫn xuống mặt đất. Tang Sách cầm bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thuần Hi, dắt cô đi xuống từng bậc cầu thang. Thẩm Thuần Hi không quen đụng chạm với người khác, vô ý muốn rụt tay về nhưng lại bị anh nắm càng chặt.
Là một kẻ bắt cóc có trách nhiệm, Tang Sách nói: " Để tôi giữ em, không giữ em chạy mất thì phải làm sao đây ? Tôi trăm cay ngàn đắng mới bắt cóc được em mà. "
Thẩm Thuần Hi sống hai mươi mấy năm cuộc đời, lần đầu tiên biết cảm giác đỏ mặt là như thế nào. Sao cô lại cảm thấy những lời này nghe thật. . tình tứ ? Tang Sách nắm chặt tay cô, nhìn biểu cảm cô biến hóa trên mặt mà bật cười.
Nền cỏ khô úa một màu vàng cháy, lác đác tuyết rơi từ đêm qua chưa tan. Thẩm Thuần Hi giống như đứa trẻ mới tập đi, bước từng bước thận trọng. Tang Sách khóe môi đong đầy ý cười, giống như một cây đại thụ lớn, nắm chặt tay cô, đi cạnh cô, làm chỗ dựa cho cô.
" Đến rồi. "
Tang Sách cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô. Hơi thở của anh nhanh chóng hòa tan vào ngọn gió lạnh buốt. Thẩm Thuần Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô hơi dao động. Hàng rào trắng tinh, cối xay gió thật lớn cùng rất nhiều rất nhiều cừu. Những chú cừu với bộ lông trắng tinh như những đám mây sà trên mặt đất, khuôn mặt ngốc nghếch gặm cỏ trong gió lạnh đã hoàn toàn chinh phục Thẩm Thuần Hi. Cô buông tay Tang Sách, bước chân dường như không thể chờ nữa: " Tôi đến đó được không ? " Cô ngước nhìn anh, chân thành hỏi.
Tang Sách cảm thấy trái tim mình mềm nhũn. Anh nghĩ nếu lúc này có tên khốn nào đó dám nói không với Thẩm Thuần Hi anh sẽ rút súng và cho hắn một viên vào đầu ngay lập tức. Nhìn Thẩm Thuần Hi " tung tăng " chạy về phía trước, Tang Sách càng chắc chắn thêm về ý nghĩ của mình. Lúc còn nhỏ ở cô nhi viện Thẩm Thuần Hi từng được nghe câu chuyện về những chú cừu vui vẻ và tốt bụng. Cho dù đó chỉ là câu chuyện để dỗ trẻ con lúc đi ngủ nhưng đã tạo cho Thẩm Thuần Hi một ấn tượng vô cùng sâu sắc, đến nỗi cô đã từng có ước mơ trở thành chủ nông trại nuôi cừu. Nhìn thấy ước mơ trở thành hiện thực ngay trước mắt, Thẩm Thuần Hi không nhịn được mà vui sướng như một đứa nhỏ.
Tang Sách đứng ở xa xa nhìn cô, mỉm cười một nụ cười ngạo mạn. Thẩm Thuần Hi đã quên mất chuyện khẩu súng và những tấm ảnh rồi. Với chiến tích đó, Tang Sách trở thành kẻ lừa đảo thành công nhất ngày hôm nay.
Gió càng ngày càng lạnh, vù vù thổi bên tai. Tuyết cũng bắt đầu rơi. Thẩm Thuần Hi ôm một con cừu nhỏ lông đen trong ngực đứng lên. Cô dõi mắt về phía xa nơi Tang Sách vừa đứng. Tuyết đọng trên mi tiêm Thẩm Thuần Hi lạnh buốt, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
Cô không nhìn thấy Tang Sách.
Thẩm Thuần Hi dáo dác đảo mắt tìm kiếm thân ảnh cao lớn của anh, đôi lông mày hơi nhíu lại, lẩm bẩm gọi trong vô thức. Tang Sách, Tang Sách. .
" Tang Sách ? " Tiếng gọi của cô tan vào trong làn gió. Hơi thở trắng nhòa tầm mắt. Thẩm Thuần Hi chưa bao giờ cảm thấy bất an như thế này. Bước chân cô hơi do dự. Nếu Tang Sách đứng ở phía sau sương mù kia, vậy thì tốt. Nếu không có, . . cô có cần chạy tới đó xem thử không ? Thẩm Thuần Hi trăm ngàn phân vân, hơi giật lùi hai bước. Cô đang tìm kiếm sự an toàn từ một kẻ gϊếŧ người ư ? Cô trở nên như thế từ lúc nào ? Bỗng nhiên lưng cô dán vào một lồng ngực ấm áp dày rộng. Thẩm Thuần Hi sợ chết khiếp, suýt chút nữa thì la lên thất thanh, nhưng trong khoảnh khắc cô lại nghĩ, đó là Tang Sách. Cho nên Thẩm Thuần Hi không có bất kì phản ứng mạnh nào. Hai tay cô vẫn ôm chặt chú cừu nhỏ màu đen, xung quanh yên lặng đến đáng ngờ. Sương mù hơi tản ra trước mắt, Thẩm Thuần Hi ngay lập tức sửng sốt đến ngây người, sau đó một cảm giác sợ đến đóng băng lan truyền khắp từng tế bào Thẩm Thuần Hi.
Cừu, những chú cừu im lặng, đâu rồi ?
Đồng cỏ úa vàng lay lắt trong gió tuyết. Trước mắt Thẩm Thuần Hi bỗng xuất hiện một bàn tay mang bao tay da màu đen. Bàn tay từ từ tiến lại gần đôi mắt cô, che đi tầm nhìn của Thẩm Thuần Hi. Còn có một bàn tay khác đang chặt chẽ ôm lấy thắt lưng Thẩm Thuần Hi. Cô liếm đôi môi khô khốc, khó khăn mở miệng: " . . Tang Sách ? " Tiếng nói mỏng manh của cô ngay tức khắc bị gió đánh tan, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của người đàn ông bên tai. Một tiếng cười. . khinh miệt ? Chua chát ? Trực giác của một người phụ nữ mách bảo Thẩm Thuần Hi rằng đó không phải là anh nhưng cô vẫn muốn ôm ấp một chút hi vọng. Cô đang quá sợ hãi, cô muốn thoát ra khỏi cảm giác này. Và chỉ có sự hiện diện của anh ngay lúc này mới có thể làm được điều đó.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô, hơi thở người đàn ông lạnh buốt khiến đôi tai Thẩm Thuần Hi như muốn đóng băng: " Hi Sarah, em đây rồi. " Trái tim Thẩm Thuần Hi ngay lập tức như rơi xuống hầm băng, cô cảm thấy ngay lúc này hô hấp cũng thật khó khăn. Nước mắt không tự chủ trào lên khóe mắt.
Là Phó Tư Huyên, giọng nói của anh Thẩm Thuần Hi trăm ngàn lần không thể nhận sai. Nhưng tại sao cô lại cảm nhận thấy . . khí tức mà vốn nên có ở trên người Tang Sách lại có ở chỗ anh ? Sao cô lại ngửi thấy mùi máu từ người anh ? Sao bấy lâu nay cô không nhận ra ? Sao bấy lâu nay. . bấy lâu nay cô chưa từng nghĩ, tên tiếng Anh của Phó Tư Huyên. . Harper ?
" . . anh Tư Huyên ? "
Không một ai đáp lời cô, chỉ có tiếng gió vẫn ù ù bên tai. Thẩm Thuần Hi không biết lấy đâu ra can đảm. Cô cười nhạt, bình tĩnh nói: " Hay là em nên gọi anh là Jacob, anh Jacob Harper? " Phó Tư Huyên quả nhiên buông đôi tay che mắt cô ra, buộc cô quay người lại nhìn anh ta. Anh ta nhìn cô, nở nụ cười. Bẩm sinh khóe mắt Phó Tư Huyên cong cong như vầng trăng khuyết, lúc cười lên đuôi mắt cong lại, nhìn dịu dàng vô cùng. Cũng chính vì nụ cười này mà năm ấy trong cô nhi viện Thẩm Thuần Hi tiểu ngạo kiều mới chơi cùng Phó Tư Huyên. Nhưng ngay lúc này, nụ cười này không còn khiến cô cảm thấy an tâm nữa. Thẩm Thuần Hi cũng không chắc chắn về suy nghĩ của mình, chỉ là trực giác của cô đang cất tiếng mà thôi.
Phó Tư Huyên nắm tay cô, cúi đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của Thẩm Thuần Hi, nhẹ giọng nói: " Đừng lạnh lùng như thế, anh tìm thấy em rồi. Chúng ta mau về nhà thôi. " Dừng một lát Phó Tư Huyên lại trịnh trọng tuyên bố: " Giờ em đã được an toàn, Sarah. " Trái tim Thẩm Thuần Hi hơi dao động. Cô nhìn vào mắt Phó Tư Huyên. Đây là người đã ở bên mình hai mươi mấy năm cuộc đời, đây là người mình tin tưởng nhất. . Anh tới rồi, người cô mong chờ đã đến rồi, anh đến đón cô về nhà, đưa cô xa khỏi tên gϊếŧ người biếи ŧɦái. . Tên gϊếŧ người biếи ŧɦái . .
" Em không đi. " Thẩm Thuần Hi lúc nói ra cũng cảm thấy kinh ngạc với quyết định của mình. Nhưng cô cũng đang rất do dự, ngay lúc này đây Thẩm Thuần Hi không hề muốn đi cùng Phó Tư Huyên. Cô không cảm nhận được, đây không phải là Phó Tư Huyên mà cô biết. Thẩm Thuần Hi không biết diễn tả cảm giác bất an, sợ hãi và đấu tranh trong lòng mình như thế nào nữa. Đột nhiên có một ý niệm vụt qua trong đầu cô. Thẩm Thuần Hi cuối cùng cũng cắt nghĩa được cảm giác trong lòng mình.
Đây là cảm giác đáng ra cô nên cảm thấy khi ở bên cạnh Tang Sách.
Đây là cảm giấc của một nạn nhân khi đứng trước tên gϊếŧ người biếи ŧɦái ăn thịt người.