Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẩu truyện :
Diệp Trường An bỗng nhiên thèm ăn cua, thế là cô liền lôi kéo Tần Dật đi cùng.
Kết quả là Diệp Trường An chỉ ăn mỗi phần mai cua. Tần Dật ở bên cạnh bóc mai cua cho cô bạn gái đang hứng khởi ăn, rồi lại nhìn nhìn các bộ phận khác thừa ra trong bát, nghĩ ngợi một hồi.
Sau đó, dựa trên nguyên tắc không được lãng phí thức ăn, anh bắt đầu cúi xuống ăn phần còn lại.
Thế rồi đột nhiên, một bàn tay nhỏ xòe ra trước mặt Tần Dật: “Nào nào, cái càng cua này để em bóc giúp anh nha.”
……
KFC giảm nửa giá toàn bộ đồ lạnh.
Lúc Diệp Trường An nghe thấy tin này thì lập tức phấn khởi vô cùng, cô cực kỳ thích kem ốc quế ở KFC đó.
Hôm nay vừa lúc bọn họ đi ngang qua KFC, thế là Diệp Trường An liền hỏi Tần Dật: “Anh có muốn ăn kem không?”
Tần Dật gật đầu.
Hai người đẩy cửa vào trong, Diệp Trường An nói với nhân viên phục vụ: “Cho mình hai kem ốc quế.”
Tần Dật giữ lấy tay cô, lại quay đầu nói với nhân viên phục vụ kia: “Một thôi là được rồi.”
Diệp Trường An khó hiểu hỏi: “Không phải anh vừa bảo muốn ăn sao?”
Tần Dật nghiêng đầu cười: “Anh ăn của em.”
Ánh mắt toàn bộ những người xếp hàng quanh đó đều đổ dồn về phía họ. Diệp Trường An hung hăng lườm Tần Dật một cái: “Cái đồ trẻ nít!”
Mặc dù ngoài miệng nói thế, nhưng rồi cuối cùng cô vẫn thành thật đi theo tiếng gọi của trái tim mình mà chỉ mua một cây kem.
Mẩu truyện :
Tần Dật tốt nghiệp đại học, tự mình mở một công ty. Hiện tại tình cảm của hai người rất ổn định.
Diệp Trường An thưa chuyện với bố mẹ, cũng định bụng đưa Tần Dật về quê ra mắt một lần.
Ông nội trong mắt Diệp Trường An là một người tương đối nghiêm khắc, có lẽ là tại khi xưa ông từng là giảng viên đại học, thế nhưng ông cũng rất yêu thương cô.
Nghe nói cháu gái sắp sửa đưa bạn trai về nhà, ông nội Diệp đau buồn cực độ, song lại không có cách nào trốn tránh hiện thực.
Thế là trên bàn ăn, ông nội Diệp hậm hực gắp thức ăn cho cháu gái không ngơi tay, dùng vẻ mặt “cậu cướp mất cháu gái tôi chúng ta không đội trời chung” mà nói: “Cháu gái ngoan, ăn nhiều một chút nhé, thêm thịt vào này, nhìn con gầy đi nhiều đấy.”
Bữa cơm này, Tần Dật bị ngó lơ từ đầu đến cuối.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Diệp Trường An đưa ông ra ngoài dạo bộ, Tần Dật bị giữ lại trong nhà. Đợi đến khi họ quay trở lại thì cũng đã gần nửa đêm, Tần Dật ngồi trên chiếc ghế đẩu ngoài cổng, ngủ gà ngủ gật.
Ông nội Diệp giơ tay đập bộp vào vai anh. Tần Dật tỉnh ngủ, sau đó bị gọi lên gác.
Khi hai người ra khỏi phòng, ông nội nở nụ cười, còn khen Tần Dật là đứa bé ngoan.
Diệp Trường An hỏi Tần Dật bọn họ vừa nói chuyện gì, anh nhẹ nhàng bâng quơ bảo: “À, anh chỉ nói anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”
Thật ra Tần Dật đã chủ động bảo đảm với ông nội Diệp, sau khi kết hôn toàn bộ tài sản cá nhân của anh sẽ chuyển sang đứng tên Diệp Trường An. Anh nói: “Thời gian có thể chứng minh tấm lòng của cháu với em ấy, nhưng cháu không đợi được nữa. Cháu hi vọng ông có thể trao Diệp Trường An cho cháu, cháu nguyện yêu thương em ấy bằng tất cả những gì mình có.”
Mẩu truyện :
Diệp Trường An tuy không phải là kiểu kiều diễm tới mức khiến người cho người khác ngẩn ngơ, nhưng cũng là một cô gái ngoại hình xinh xắn đáng yêu, ở trong trường có rất nhiều người theo đuổi, chủ yếu là vì thành tích học tập của cô cũng rất tốt nữa. Khoa Tiếng Anh nhiều nữ sinh, đương nhiên sẽ không tránh khỏi có vài cô nàng ghen tị.
Bởi vậy hôm nay trời mưa, khi Tần Dật vừa lái chiếc xe mình mới mua tới đón cô, bọn họ đã bị một người săm soi tung tin lên website trường, nói là tiểu mỹ nữ nổi danh đại học S đang được đàn ông bao nuôi. Kẻ đưa tin lý lẽ hùng hồn đanh thép, chỉ có điều nhất định không chịu tiết lộ người ngồi trong xe là ai.
Lúc Diệp Trường An biết chuyện này, cô đang ngồi trong ký túc hưởng điều hòa, nhâm nhi khoai tây chiên chấm với tương cà chua. Đọc được thông tin quái đản kia, đương sự trợn tròn cả mắt, còn trả lời trong diễn đàn hai chữ: “ha ha”.
Buổi chiều sự tình lại càng trở nên nghiêm trọng, mấy người gặp được trên đường đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô. Cái reply “ha ha” của cô cũng bị người ta cho lên top, nói là làm tiểu tam mà còn vênh váo kiêu ngạo.
Diệp Trường An đọc xong, tức đến xì khói: “Bạn trai tui có tiền, tui cam tâm tình nguyện để anh ý bao nuôi đó!” Sau đấy không quên đăng thêm một tấm hình chụp chung với Tần Dật.
Phía dưới đương nhiên có người nhận ra đây là sinh viên giỏi nổi tiếng bên khoa Công nghệ Thông tin.
Đến buổi tối, không biết tại sao Tần Dật cũng biết chuyện này, thậm chí còn comment bên dưới: “Chẳng phải vẫn bảo có tiền thì thích làm gì thì làm à? Hôm nay tôi thích dùng tiền bao nuôi bạn gái đấy, có được không?” Sau đó còn đính kèm ảnh chụp chung của hai người trong xe.
Bài viết kia một tiếng sau đã bị xóa, tất nhiên là do Tần Dật động tay động chân.
Anh giữ nó lại một tiếng mục đích chính là để khoe khoang tình cảm mặn nồng của họ, nhân tiện cắt đuôi luôn mấy kẻ đang nhăm nhe theo đuổi cô. Một công đôi việc.
Mẩu truyện :
Diệp Trường An hôm nay cosplay Arale ra đường, còn đội mũ hỏi Tần Dật nhìn có đẹp không.
(Arale: Nhân vật chính trong bộ truyện tranh Dr. Slump của Akira Toriyama (cùng tác giả Dragon Ball đó hehe ^^), là một cô bé người máy siêu khỏe, hồn nhiên nhí nhảnh.)
Tần Dật vừa mới tan làm, vẫn còn đang vận một bộ vest chỉn chu, đứng bên cạnh cô nhìn lệch lạc không tả được. Nói thế nào nhỉ, trông họ kiểu như…
Trong lúc hai người ăn tối tại KFC, có một cậu bé chơi đồ chơi, không cẩn thận để nó lăn đến chân Diệp Trường An. Diệp Trường An thuận tay nhặt lên giúp bé, bạn nhỏ kia còn cực kỳ lễ phép nói: “Cảm ơn chị gái xinh đẹp ạ.”
Cậu bé tiếp tục chơi, sau đó món đồ chơi ấy lại lăn về phía bên kia bàn Diệp Trường An. Lần này Tần Dật giúp cậu nhặt lên, bạn nhỏ miệng vẫn còn đang ngậm bánh tart trứng, phồng má lên cười hì hì: “Cháu cảm ơn chú ạ, chị và chú đều là người tốt.”
Tần Dật nhíu mày.
Khi họ ra ngoài, Tần Dật nghiêm túc trả lời câu hỏi của Diệp Trường An khi nãy: “Bộ đồ này của em nhìn chả ra làm sao cả! Trông nhắng nhít quá, lần sau anh đưa em đi mua mấy bộ váy áo khác!”
Diệp Trường An vừa che miệng cười, vừa nũng nịu gọi anh một tiếng “chú”.
Tần Dật cũng bật cười, ghé đầu xuống hôn cô.
Sau này Diệp Trường An không dám gọi Tần Dật là chú nữa.
Cô nhìn đôi môi sưng mọng của mình trong gương, lắc đầu.
Mẩu truyện :
Khi Diệp Trường An đến kỳ thực tập, cô chuyển vào nhà Tần Dật.
Thứ nhất là bởi yêu cầu công việc, thứ hai là suy tính cho sự an toàn của mình, thứ ba là cô và Tần Dật đã đính hôn, bây giờ chỉ đợi cô tốt nghiệp xong là cưới, cho nên ở chung cũng chẳng có vấn đề gì lắm.
Cuộc sống của Diệp Trường An và Tần Dật dần trở nên bận rộn hơn, đồng thời cũng bình đạm hơn.
Cuối tuần, hai người lái xe đi dạo một vòng các cửa hàng nội thất. Bọn họ đã mua chiếc thảm mà lần trước Diệp Trường An để ý, còn đến siêu thị mua cốc đôi cùng bàn chải đôi, đặt ở trong phòng vệ sinh.
Diệp Trường An bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Tần Dật, tựa như một đôi vợ chồng đã kết hôn rồi vậy.
Khi anh đi làm, cô cũng nấu bữa trưa, bỏ vào hộp cơm giữ nhiệt để anh mang đến công ty, sau đó hôn lên trán anh tạm biệt.
Anh đi làm về, cô mở cửa cho anh, bày bữa tối đã nấu sẵn lên bàn ăn, sau đó còn nói: “Quý ngài Khoai Tây Chiên, mừng anh về nhà.”
Tình yêu chính là như vậy, bình dị mộc mạc, lại chân thực đến động lòng người.